Ngoại truyện 2: Lễ Tình Nhân (phần tiếp)
“Sao hai người không cưới nhau liền đi?”***
“Chờ chút đã!” Hiểu ra Lục Lâm Trạch định làm gì, Thẩm Tam Xuyên vội vàng phanh xe lại, “Đệ nghe ta nói cái đã…”
Lục Lâm Trạch chống tay lên bàn, nghiêng người lại gần hôn vành tai đỏ ửng của anh chàng: “Chẳng lẽ sư huynh định từ chối đệ ư?”
“Không, không phải… Hôm nay là Thất Tịch, nếu ta đã đồng ý thỏa mãn đệ, thì tất nhiên sẽ không lùi bước giữa chừng.” Thẩm Tam Xuyên đẩy Lục Lâm Trạch, không cho hắn dí sát mình quá, sau đó né tránh ánh mắt ai kia, hỏi, “Vậy nên, đệ có muốn chuyển qua trò nào bình thường tụi mình không chơi không?”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì nhìn Thẩm Tam Xuyên với vẻ lạ lẫm: “Sư huynh, huynh nói thật ư?”
“Ừ.” Anh chàng cảm thấy mặt mình nóng rần như phải bỏng, “Lát đệ trói ta lại bằng Tức Ảnh, sau đó…”
Anh chàng thì thầm nốt nửa câu sau, nói xong thì không dám nhìn Lục Lâm Trạch nữa. Lục Lâm Trạch bình tĩnh hỏi lại: “Huynh không đổi ý chứ?”
“… Không đổi ý.”
“Vậy đệ không khách khí thật nhé?”
“Ừ…”
“Chốc huynh có xin tha đệ cũng mặc kệ nha?”
“Được…”
“Có khóc đệ cũng không dừng đâu đấy?”
“Đệ còn dong dài nữa là ta đổi ý bây giờ!” Anh chàng vất vả lắm mới hạ quyết tâm, thằng cu này thì cứ…
Vừa dứt lời, Tức Ảnh đã xuất hiện trước mặt anh chàng, Lục Lâm Trạch cười nói: “Vậy tất nhiên đệ không thể để sư huynh có cơ hội đổi ý rồi!”
…
Sau đấy, đống phấn son rơi rải rác đầy sàn, trang sức bạc trâm ngọc cài cũng lăn lông lốc khắp phòng…
Thẩm Tam Xuyên yên lặng nghĩ thầm, tiếc thay cho bộ đồ, nhưng sau này có lẽ cũng chẳng còn cơ hội mặc lại nữa…
【 Hệ thống (yên lặng bật máy quay full HD): Chu choa, không ngờ luôn nha, ký chủ ơi. Cậu càng ngày càng kinky, rõ ràng hồi đầu còn ngại ngùng gớm ghê… Ôi chà, góc này đẹp đấy! Thế giới của người trưởng thành, toàn chơi mấy thú dăm mặn, quả thực khiến người ta muốn bắn tùm lum… ý lộn, muốn rơi lệ chứ!!! 】
…
Ba ngày sau, Thẩm Tam Xuyên bị bắt nằm trên giường không thể động đậy rất muốn chửi bới, nhưng hoàn toàn không có sức để chửi. Toàn thân anh chàng đau quằn quại, mắt vẫn còn sưng húp vì khóc nhiều. Đường đường là Tiên Tôn đứng đầu năm nhánh Thần Phong, nhưng đây là lần đầu anh chàng cảm thấy mình tàn phế rồi!
Lục Lâm Trạch kiên nhẫn bôi thuốc giúp anh chàng: “Sư huynh còn đau lắm không?”
“Đau…” Anh chàng tủi thân cực kỳ. Tuy mình đòi, nhưng nghĩ tới những việc hoang đường người nào đó làm với mình suốt ba ngày qua… Anh chàng lại đau đến mức nước mắt chảy ào ào.
“Lần sau huynh đừng đùa ác vậy nữa.” Hắn khuyên nhủ anh chàng.
Thẩm Tam Xuyên cáu điên lên, quay đầu lườm hắn, mắt còn ậng nước, vừa mỹ lệ lại vừa đáng thương: “Lục Lâm Trạch, đệ được hời lại còn dám khoe nữa hả?! Ai mới là đứa không chịu ngừng?”
Lục Lâm Trạch nói rất mực nghiêm túc: “Chẳng mấy khi sư huynh chủ động như thế, tất nhiên đệ phải thỏa mãn huynh rồi… Chẳng qua, đệ rất khó kiểm soát thành thạo pháp khí trên người huynh, quá đà là điều khó tránh. Nếu còn có lần sau, có lẽ đệ vẫn sẽ mất khống chế.”
Thẩm Tam Xuyên quay đầu đi, nhìn vết trói của Tức Ảnh trên cánh tay mình, lẩm bẩm: “… Mất khống chế thì mất khống chế.”
Động tác tay của Lục Lâm Trạch chậm lại: “Sư huynh ơi, huynh rất giỏi làm đệ hứng lên đấy, quay người lại nào.”
Thẩm Tam Xuyên tưởng hắn muốn bôi thuốc chỗ khác, bèn ngoan ngoãn nằm xuống. Anh chàng hơi ngượng vì để mình tr@n như nhộng, nên lấy chiếc chăn bên cạnh che người. Sau đấy anh chàng thấy Lục Lâm Trạch nâng hai tay, chui đầu vào trong chăn. Một lát sau, Thẩm Tam Xuyên có cảm giác rất là không ổn, cuống quít đè đầu hắn lại: “Đệ làm gì đấy?”
“Phục vụ sư huynh chu đáo ạ.” Giọng Lục Lâm Trạch hơi nặng, “Muốn nhìn thì huynh nhấc chăn lên đi.”
“Đừng… ưm, dừng ngay đi mà…” Mắt anh chàng lại nhuốm lệ, toàn thân run nhè nhẹ.
…
Mấy ngày sau, bốn người đi xe ngựa tới Lang Hoàn Ỷ Nguyệt.
“Con dâu, thế giới kia của con thật sự khác hẳn nơi của chúng ta ư?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu đáp: “Vâng, khác rõ rệt lắm ạ. Con từng hỏi hệ thống rồi, nó bảo bây giờ vẫn chưa thể giao lưu với sư tôn và Hoang sư huynh được. Bao giờ tới Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, vào ảo cảnh Nghiệp Liên, nó sẽ dạy trước một số quy tắc đơn giản về thế giới của con cho mọi người ạ.”
Minh Sơ hỏi: “Ở thế giới ấy, Tam Xuyên có người thân bạn bè không?”
Có lẽ hiểu được suy nghĩ của sư tôn, Thẩm Tam Xuyên cười, lắc đầu nhè nhẹ: “Con là trẻ mồ côi, không có người thân ở thế giới đó. Về phần bạn bè, hồi đi học con có mấy đứa bạn, tốt nghiệp rồi ai đi đường nấy, dần dà cũng không còn liên hệ nữa. Bình thường con bận việc quá, thi thoảng rảnh rỗi chỉ ra ngoài kiếm mấy món ngon an ủi bản thân thôi, hoàn toàn không có quan hệ xã hội gì ạ.”
Lục Lâm Trạch ngồi cạnh nắm lấy tay anh chàng, dịu dàng ấp trong lòng bàn tay mình, không thưa thốt chữ nào.
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Ở nơi ấy con không có người thân bạn bè, nhưng ở bên này con lại có những người con yêu nhất, nên tương lai con không định về đâu ạ.”
Bầu không khí bỗng trở nên hơi nặng nề, Hoang Tịch chợt ngắt câu chuyện của họ: “Nghe con nói vậy, ta thật sự rất tò mò không biết thế giới của con trông thế nào. Phải không, bé cưng nhỉ?”
Minh Sơ lờ Hoang Tịch đi.
Lục Lâm Trạch xổ toẹt ngay: “Con thấy người tò mò không biết sư tôn sẽ trông thế nào trong thế giới đó mới đúng ấy.”
Hoang Tịch khịt mũi: “Ta còn tò mò thằng ranh nhà mi sẽ thành cái dạng gì hơn! Hay là vẫn ngứa đòn thế này!”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Hệ thống bảo sẽ sắp xếp thân phận mới cho chúng ta. Nhưng mình vẫn có ràng buộc với nhau, nên không cần lo sẽ không nhận ra người kia đâu ạ. Có điều mọi người không có linh lực ở thế giới bên kia, chỉ có thể sống như người thường thôi.”
Lục Lâm Trạch: “Thân phận mới ư?”
“Ừ, hệ thống còn bảo là thân phận kiểu ngẫu nhiên, nó có vẻ phấn khởi lắm.”
Hoang Tịch: “Thân phận ngẫu nhiên à? Nghe càng thú vị hơn đấy nhỉ!”
Bốn người tán dóc, đi rồi lại dừng, đủng đỉnh tới Lang Hoàn Ỷ Nguyệt.
…
Ngày 17 tháng 2 năm 2023, 9:00 AM
“Tiểu Xuyên?”
“Tiểu Xuyên, dậy đi!”
Thẩm Tam Xuyên mơ màng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng mở mắt ra thì thấy bàn làm việc lộn xộn của mình, máy tính vẫn hiển thị màn hình chờ. Anh chàng cựa một tẹo là đụng phải con chuột bên cạnh. Máy tính lập tức nhảy qua trình chỉnh sửa bảng excel, con trỏ còn nhấp nháy.
Anh chàng hơi đờ đẫn.
“Tiểu Xuyên, em thức trắng đêm qua đấy à? Đang mùa phát triển của AW nên bận mờ mắt thật, nhưng em vẫn phải giữ gìn sức khỏe nhé! Lát em tạm giao hết công việc hiện tại cho Tiểu Lý đi, em còn nhiệm vụ quan trọng hơn đó!”
Anh chàng cầm cặp kính trên bàn đeo lên, rốt cuộc cũng thấy quản lý bộ phận đang đứng trước mặt mình: “Chị Tu Trân ạ?”
“Ừ, chị đã đề cập với em từ lần trước rồi đó, con trai của sếp mình đi du học mới về nước, đột con nhà bà nhiên thành tổng giám đốc mạ vàng đấy! Nhưng em biết mà, Thái Tử gia vẫn là người mới, chưa biết gì cả, nên các sếp đàng trên tính để em hướng dẫn cậu ta… Em không có vấn đề gì chứ?”
“Thái Tử gia? Tổng giám đốc đột ngột xuất hiện ạ?”
Dòng suy nghĩ của anh chàng còn chưa cua kịp theo tình hình.
Chị Tu Trân vỗ vai anh chàng cười nói: “Công việc trong mơ đấy! Em nghĩ đi, Thái Tử gia là con một, chắc chắn sẽ thành chủ tịch tương lai. Nếu em dẫn dắt tốt, kiểu gì sau này cũng có thể bay cao!”
Sau đó chị nhìn giờ trong di động: “Chắc cậu ta đã vào công ty rồi đó, em sang văn phòng tổng giám đốc chờ người ta đi. Sau đấy em cứ làm tạm bên ấy đã, chị sẽ sắp xếp người dọn hết đồ đạc của em qua đó sau.”
Dứt lời, chị bèn túm Thẩm Tam Xuyên dậy, sau đó đưa anh chàng đến văn phòng tổng giám đốc: “Cố lên, làm cho ngon nghẻ vào nhé!”
Dứt lời, chị bỏ đi luôn. Thẩm Tam Xuyên đờ đẫn một lát rồi mới đẩy cửa đi vào. Giờ phút này, tất cả ký ức cùng ập vào não bộ, anh chàng không thể phân biệt nổi hiện thực và hư ảo!
Rốt cuộc nơi này là thế giới thật hay là ảo cảnh?Chẳng lẽ việc xuyên sách chỉ là một giấc mơ, giờ tỉnh mộng, nên phải trở về sao?Sao lại thế được, anh chàng phải quay về tìm sư đệ, tuyệt đối đừng rời xa ẻm!
Kẻo không, kẻo không…Anh chàng vội vã quay đầu, đang định ra khỏi cửa thì chợt đụng phải một người!
Anh chàng mất thăng bằng, sắp ngã vật ra sau, bỗng được người vừa xuất hiện đỡ vào trong lòng.
“Bước vội vàng thế, định đi đâu à?”
Giọng nói này là!Anh chàng ngẩng phắt đầu lên, thấy Lục Lâm Trạch để tóc ngắn lòa xòa, đeo khuyên kim cương đen một bên tai, mặc áo khoác bóng chày in đầy logo, đang nhìn mình với vẻ mặt buồn cười.
Vẫn gương mặt ấy, tinh xảo mà lại đẹp trai khôn cùng.
Anh chàng ngơ ngác, trái tim điên cuồng xao động: “Sư đệ?”
“Tiểu Xuyên, đây chính là tổng giám đốc Lục mà chị vừa giới thiệu với em! Sau này em sẽ chịu trách nhiệm… Ô, em sao đấy, thiếu máu nên đứng không vững hả?” Chị Tu Trân cũng vào văn phòng theo, thấy Thẩm Tam Xuyên loạng choạng được tổng giám đốc ôm trong lòng thì tưởng anh chàng ốm. Chị đang định bước lên thì lại bị Lục Lâm Trạch chặn ngang, “Không sao, nãy anh ấy đi vội quá nên đụng phải em. Chị cứ ra ngoài bận việc chị trước đi, em làm quen với môi trường công sở đã ạ.”
“Ừ, ừ, ok!”
Chị Tu Trân đóng cửa rồi ra khỏi phòng, bị đám đồng nghiệp xớn xác hóng hớt đón đầu ngay.
“Chị Tu Trân, cậu chàng vừa nãy là Thái Tử gia hả? Đẹp trai ghê á?”
“Ôi! Mới rồi Thái Tử gia còn chào hỏi tớ đấy, cười xinh điên luôn! Làm trái tim bé nhỏ của tớ nhảy tăng-gô nhộn nhạo!”
“Nghe nói Thái Tử gia còn độc thân à? Mấy chị em gần quan là dễ được ban lộc lắm!”
“Bên ngoài đẹp trai lịch sự, bên trong giàu có nhiều tiền, ôi, quả là mẫu hình lý tưởng trên đời!”
“Nhưng chị nghe tin trước khi tới đây cậu ta đã chỉ định Tiểu Xuyên dẫn mình tham quan đó, hay hai người họ quen nhau?”
“Ui! Gương mặt của Tiểu Xuyên cũng là ước mơ của em. Phải tội Tiểu Xuyên lạnh lùng quá, bình thường em không dám lại gần, chỉ dám ngắm từ xa!”
“Chị em ơi, chị cũng thế đấy. Chị thậm chí còn cảm thấy Tiểu Xuyên không thích con gái! Thằng nhỏ chưa bao giờ chủ động giao lưu với các nàng, nghe nói ngày xưa có đồng nghiệp giới thiệu bạn gái cho nó, mà nó từ chối sạch, không chịu để mắt đến bất kỳ ai!”
“Mà nhé, nãy tui nhòm trộm qua khe cửa, hình như thấy Thái Tử gia đang ôm Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên còn đỏ mặt ý!”
“A a a a, tao còn tưởng mỗi tao thấy thôi! Hóa ra mày cũng thấy!”
“Khụ khụ! Đừng tám nhảm nữa, mau làm việc đi!”
…
Thẩm Tam Xuyên vẫn cảm thấy chuyện này không thật lắm, anh chàng sờ mặt Lục Lâm Trạch: “Giờ chúng mình đang ở trong ảo cảnh, đúng không?”
Lục Lâm Trạch nắm lấy tay Thẩm Tam Xuyên, đặt bên môi hôn một cái: “Sư huynh, huynh sao thế, thấy đệ huynh không vui à?”
Nghe được câu này, Thẩm Tam Xuyên lập tức bổ nhào vào lòng Lục Lâm Trạch, cất giọng ngọt ngào yếu ớt: “Ban nãy ta… còn tưởng 20 năm qua chỉ là một giấc mộng, giờ thức giấc rồi, ta phải quay trở về như mấy mô-típ cũ rích. Ta đã rất sợ mình không thể gặp lại đệ nữa!”
Lục Lâm Trạch vỗ về an ủi Thẩm Tam Xuyên: “Đừng sợ, đệ sẽ không bao giờ rời xa huynh, dù có ở thế giới nào chăng nữa.”
“Đệ thề đi!”
Hắn ôm mặt Thẩm Tam Xuyên, hôn lên những giọt lệ tuôn rơi lã chã không kìm nổi của ai kia: “Hóa ra sư huynh thích đệ đến vậy sao?”
“Đừng nói mấy câu dĩ nhiên như thế, mau thề đi!”
Lục Lâm Trạch ôm anh chàng: “Đệ thề, đệ sẽ mãi mãi yêu huynh, phục tùng huynh, quyến luyến huynh, thỏa mãn huynh, thương huynh, chiều huynh, quý trọng huynh… Đã đủ chưa, chưa đủ thì đệ quỳ xuống nhé?”
【 Hệ thống: A a a a a, đủ rồi, sắp buồn nôn chết luôn rồi!!! Hay là hai người cưới nhau ở đây liền đi!!! Ủa lộn, hai người kết hôn rồi mà… 】
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 2]