Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 63

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Con muốn làm gì với thầy đây cũng được.”

***

Thiên Lũng Cảnh mới được thấy thuyền hoa cỡ lớn thế này lần đầu. Y không có hứng thú với cảnh hồ đen sì ngoài kia, nên để hai đứa nhỏ ở lại hong gió, còn mình thì vào tham quan trong thuyền. Thuyền hoa kết cấu ba tầng quả nhiên vô cùng tráng lệ huy hoàng. Y vừa vào là đã bị thu hút bởi ao sen ngay giữa khoang. Không ngờ trong thuyền lại có những bông sen trắng kiều diễm đua nở. Rường cột ngoài hành lang cũng khắc những đóa sen tuyền trắng, càng tôn thêm vẻ đẹp của nơi này. Quả thực phần trang trí cũng được dồn rất nhiều công sức.

Nhưng rõ ràng chỉ là sen trắng, mà lại có thể diễm lệ nhường ấy.

Thiên Lũng Cảnh bước vài bước, chợt thấy một người con gái điểm trang tinh xảo từ tốn đi ra từ sân khấu ở lầu hai. Bước chân nàng uyển chuyển nhẹ nhàng. Nàng lên đài cao, bái vạn phúc với Thiên Lũng Cảnh, sau đấy vung tay áo dài, dàn nhạc sư hòa tấu đủ loại nhạc cụ bắt đầu diễn tấu.

(Bái Vạn phúc: Là một trong những lễ nghi thường thấy của phụ nữ người Hán. Ở thời Đường, Võ Tắc Thiên sửa lễ bái của phụ nữ thành đứng thẳng, hai tay để trước ngực, hơi cúi đầu, khẽ nhúc nhích tay, đầu gối hơi khuỵu xuống, được gọi là “lễ bái của phái nữ”. Trong thời Đường Tống, phái nữ đã quen với kiểu bái này, lúc bái sẽ hô “Vạn phúc”, nên được gọi là bái Vạn phúc.)



Giọng nàng uyển chuyển kỳ ảo, tư thế cũng nhàn nhã đẹp xinh. Thiên Lũng Cảnh ngẫm ngợi, rồi dứt khoát chọn một chiếc bàn đối diện sân khấu, ngồi xuống ghế, bắt đầu thưởng thức giọng hát của cô gái nọ.

Một gã sai vặt trên thuyền bưng trà và điểm tâm lên cho y, y nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Giọng hát vang vọng của ả đào như đang không ngừng trêu chọc lòng ai. Hương sen thoang thoảng từng hồi. Chẳng biết đã nghe bao lâu, Thiên Lũng Cảnh cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Tốc độ chớp mắt của y mỗi lúc một chậm chạp hơn, mí mắt nặng trịch…

Uyên Quang phát ra tiếng leng keng trong cơ thể y, nhưng y hoàn toàn không mở nổi mắt nữa…

Ngay khoảnh khắc Thiên Lũng Cảnh khép mi chìm trong mộng mị, vô số đóa sen yêu nghiệt chợt nở rộ trên mặt hồ u ám yên tĩnh. Ánh sáng quái dị từ những bông sen bao bọc thuyền hoa ở giữa. Chúng thắp sáng toàn bộ mặt hồ, những đóa sen quái dị tựa bỏ quên cõi đời đứng riêng một góc, khoe dáng vẻ quyến rũ rạng ngời giữa mặt hồ!

Đẹp xinh, tuyệt mỹ, nhưng lại mang nét hủy diệt và tuyệt vọng.

Thẩm Tam Xuyên nhìn những bông sen nở khắp hồ, không chắc lắm: “Đây là, Nghiệp Liên của Hoang Tịch à?”

Lục Lâm Trạch tựa lan can thuyền hoa, hơi buồn cười nhìn những cụm sen tím đen nở ngập hồ: “… Xem ra lão ấy sốt ruột lắm rồi.”

“Hoang Tịch thật hả? Sao gã lại đến đây?”

“Chưởng môn sư tôn trốn lão gần trăm năm, khó lắm mới có dịp ra ngoài, sao lão có thể bỏ lỡ cơ hội này được.”

Lời này khiến người ta tỉnh khỏi cơn mơ.

“Ý đệ là Chưởng môn sư tôn không ra khỏi Ải Phong Nguyệt bấy lâu, thật ra là để trốn Hoang Tịch à?”

“Dù không phải tất cả nguyên nhân, thì chí ít cũng là nguyên nhân chính.”

Thẩm Tam Xuyên nghe thế thì xoay người định đi, nhưng lại bị Lục Lâm Trạch túm chặt cánh tay: “Sư huynh, huynh tính đi đâu?”

“Đương nhiên là đi nhắc nhở sư tôn rồi!”

Lục Lâm Trạch lắc đầu: “Vô dụng thôi, lần này lão trả giá đắt để giở trò lưu manh, giờ mình làm gì cũng muộn rồi.”

“Trả giá đắt… để giở trò lưu manh ư?” Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch với vẻ vô cùng khó hiểu.

“Đúng vậy, ngoài khả năng tạo ra cảnh ảo, Nghiệp Liên còn có một kỹ năng rất là lưu manh – xâm nhập giấc mơ. Giờ chúng ta thấy cảnh tượng muôn vàn Nghiệp Liên nở rộ, thì điều ấy chứng tỏ Chưởng môn sư tôn đã bị nhập mộng rồi. Hơn nữa Nghiệp Liên không chỉ xâm nhập vào giấc mơ của kẻ khác theo nhẽ thường, nó thậm chí còn có thể dệt nên giấc mộng cho mục tiêu, hòng trộm bí mật mà mình muốn thấy.”

Thẩm Tam Xuyên bối rối ra mặt.

Lục Lâm Trạch đành giải thích tiếp: “Ví dụ nhé, đệ muốn biết bí mật nào đó trong lòng sư huynh, nhưng bình thường huynh tuyệt đối không tiết lộ bí mật này cho kẻ khác. Nếu đệ có khả năng xâm nhập giấc mơ của Nghiệp Liên, đệ có thể đợi huynh say giấc nồng, rồi dệt một giấc mộng khiến huynh tự nói ra bí mật này mà không phòng bị. Tất cả những điều huynh giấu kín trong đáy lòng sẽ như bị lột vỏ, phơi bày tr@n trụi trước mắt đệ.”

Thẩm Tam Xuyên lặng đi một thoáng: “Đệ nói không sai, thứ này bi3n thái thiệt.”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Nhưng dùng kỹ năng này phải trả giá đắt lắm, nhất là khi muốn xâm nhập vào giấc mộng của kẻ mạnh mẽ như Chưởng môn sư tôn. Không biết Hoang Tịch đã bứt trụi Nghiệp Liên của lão chưa. Nói thật, bình thường kỹ năng này chẳng có tác dụng gì, chỉ phù hợp để đi dê người ta thôi.”

“… Liệu sư tôn có gặp hiểm nguy gì không, chúng ta có nên vào giấc mơ của thầy luôn chăng?”

Mặt Lục Lâm Trạch lộ vẻ khó xử: “Không hay lắm đâu, dù sao cũng là chỗ riêng tư…”

Thẩm Tam Xuyên bối rối ngập ngừng: “Đệ nói cũng phải, chắc hẳn Hoang Tịch không gây hại gì cho sư tôn đâu nhỉ?”

“Chuyện này thì huynh khỏi lo, lão cưng sư tôn còn chẳng kịp, chỉ ước được chung giường chung gối đêm ngày, sao lại hại sư tôn được?”

“Nhưng đệ nói thử xem, Hoang Tịch trả giá đắt như thế, là để biết bí mật gì của sư tôn nhỉ?”

“Chưởng môn sư tôn trong sáng như trăng, luôn là người khinh thường che giấu bí mật. Đệ nghĩ chưa chắc Hoang Tịch đã muốn trộm bí mật gì từ thầy. Biết đâu lão chỉ muốn xem thử địa vị của mình trong lòng Chưởng môn sư tôn là gì thì sao?”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Có lý, vậy người bị nhập mộng có còn nhớ được chuyện xảy ra trong mơ sau khi tỉnh lại không?”

“Không rõ, đệ cũng mới thấy lão dùng kỹ năng này lần đầu, ngày xưa chỉ nghe nói vậy thôi.”



【???: Hai thằng cu con dông dài tụi bay, nếu đã lo lắng như thế, ta đây sẽ cho tụi bay vào xem luôn 】

Lục Lâm Trạch: Chờ đã! A Lam người đừng…

Đừng xen vào việc người khác chứ!

Hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một khán giả chíu khọ nào đấy đẩy vào trong giấc mơ của Thiên Lũng Cảnh.

Lục Lâm Trạch: …

Thẩm Tam Xuyên giật mình vì hoàn cảnh biến đổi. Nhưng anh chàng quan sát cảnh sắc quanh mình, rồi ngơ ngác hỏi: “Đây… đây chẳng phải là Ải Phong Nguyệt sao? Sao tự dưng tụi mình lại bị dịch chuyển đến đây?”

Lục Lâm Trạch bất đắc dĩ đỡ trán: “Chúng ta bị túm vào giấc mộng của Chưởng môn sư tôn rồi, đây không phải là thế giới thực đâu!”

Thẩm Tam Xuyên còn muốn hỏi thế này là thế nào, thì chợt nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời náo nhiệt khác thường vọng ra từ Ải Phong Nguyệt tĩnh lặng xưa giờ. Anh chàng không khỏi nhìn về nơi ồn ã đó: “Hình như, đang làm tiệc hỉ à?”

Lục Lâm Trạch cạn lời nói: “Lão kia không khùng vậy chứ, tính lấy sư tôn thật hả?”

“Chúng ta mau đi xem chuyện là thế nào đi!”

Hai người xuyên qua cảnh tượng quen thuộc, nhưng không thấy ai cả. Tuy Ải Phong Nguyệt nhạc nhẽo tưng bừng, nhưng vắng hoe thì cũng ớn thật.

“Sao lại thế này, chẳng có bóng ai vậy?”

“Đừng nghĩ nữa, chúng ta lên thẳng các Lâm Uyên Thủy đi!”

Nếu những chỗ khác không có ai, thì chỉ còn các Lâm Uyên Thủy thôi! Hai người chạy tới các Lâm Uyên Thủy, chỉ thấy các Lâm Uyên Thủy bình thường khiêm tốn giản dị nay lại giăng đèn kết hoa, bọc trong ánh đỏ, y như một căn phòng tân hôn tưng bừng vui vẻ. Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch liếc nhau, nhủ thầm trong lòng chẳng lẽ Hoang Tịch tính làm thế thật trong mơ…

Thẩm Tam Xuyên nôn nóng vô cùng, nhưng lại sợ xông bừa vào sẽ thấy hình ảnh không nên thấy, đứng ngập ngừng ngoài cửa mất một lúc.

【???: Đưa sư huynh nhóc vào đi, trong đấy im ắng lắm, không có vụ hai đứa đang tưởng đâu 】

Lục Lâm Trạch: Im lắm hả?

【???: Hai đứa vào là biết à, khỏi lo, chỉ cần có ta ở đây, dẫu có là Thiên Lũng Cảnh hay Hoang Tịch cũng không thể thấy hai đứa được đâu 】

Lục Lâm Trạch nghe vậy thì nắm tay Thẩm Tam Xuyên đang lo lắng bất an, bảo anh chàng: “Đừng lo, sư tôn không sao đâu, họ cũng không thể nhìn thấy chúng mình trong giấc mơ này.”

Sau đó hắn nắm tay Thẩm Tam Xuyên bước vào phòng Thiên Lũng Cảnh.

Nội thất phòng Thiên Lũng Cảnh đã đổi hết thành màu đỏ rực chói mắt, nhưng trông đều tinh xảo vô cùng, như thể ai đấy đã tốn rất nhiều công sức chuẩn bị từng chi tiết vậy. Nhưng vẫn có thể nhận ra, nơi này được trang hoàng theo sở thích của Thiên Lũng Cảnh.

Hai người vào trong, thấy Thiên Lũng Cảnh tóc trắng đồ đỏ đang lặng lẽ ngồi ngay ngắn trên giường. Trang phục cưới lộng lẫy nao lòng, nhìn xa đẹp đẽ quý giá vô ngần, ngắm gần thì tinh xảo hết sức, kỳ công đến từng đường kim mũi chỉ, khiến người ta phải líu lưỡi. Thiên Lũng Cảnh nhắm mắt ngồi đó, mái tóc trắng như tuyết nổi bật trên nền y phục đỏ thẫm. Đối lập mãnh liệt, bắt mắt cực kỳ! Bộ đồ cưới y đang mặc nhác trông đã biết là được may đo thêu thùa thủ công, xa hoa đắt đỏ vô cùng, gần như hoàn hảo đến cực hạn. Tuy vậy… bộ đồ ấy cũng rất phù hợp với khí chất của sư tôn!

Điều khiến hai người không ngờ được là, Yển Ma Chân quân Hoang Tịch lại đang ngồi ngay dưới bệ kê chân cạnh giường sư tôn. Gã ghé đầu lên đầu gối Thiên Lũng Cảnh, thành kính nắm tay y, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt mình.

Hơn nữa gã cũng không mặc đồ cưới đôi với Chưởng môn sư tôn. Tuy gã vẫn vận áo đỏ, nhưng thua xa độ tinh xảo hoa lệ của bộ áo cưới trên người sư tôn. Điều ấy khiến gã thoạt trông không giống đang kết hôn với sư tôn, mà chỉ là một kẻ lén chuồn vào phòng tân hôn giữa tiệc cưới của bạn bè, thậm chí còn xớ rớ cô dâu…

Trông mới luận loan thất đức làm sao!

Thẩm Tam Xuyên nhìn mà không khỏi đỏ mặt, rốt cuộc Hoang Tịch đang dệt giấc mộng gì thế này!

【 Hệ thống: Gu của Hoang Tịch mặn dữ… Chẳng lẽ tính chơi trò gượng ép? 】

“Sư tôn, lát nữa kẻ bước vào đây sẽ là ai?” Hoang Tịch nhẹ nhàng hôn lên ngón tay Thiên Lũng Cảnh, lại quấn một lọn tóc bạc của y lại gần ngắm vuốt, “Rốt cuộc kẻ mà lòng người ao ước được lập khế ước cùng nhất là ai?”

Thiên Lũng Cảnh vẫn khép đôi hàng mi, im lìm như thể đã ngủ.

Hoang Tịch nói xong thì cười khẽ, mắt sắc lẻm: “Nếu đấy là Hàn Vãn Lâu, ta nhất định sẽ giết hắn!”

Thẩm Tam Xuyên lấy làm khó hiểu: “Rốt cuộc ý Hoang Tịch là gì vậy?”

“Lão điên này…” Lục Lâm Trạch cũng nhíu mày, “Lão đang nhìn trộm nội tâm của Chưởng môn sư tôn, muốn lợi dụng thuật nhập mộng để biết đối tượng Chưởng môn sư tôn muốn lập khế ước nhất là ai!”

Ui… thảo nào trông f*cked-up thế, hóa ra gã đang thật sự tạo ra một hôn lễ không thuộc về mình!

Nhưng cũng có thể thấy gã có lòng với sư tôn thật, không phải đám cưới của mình mà cũng cất công trang hoàng tỉ mẩn hoàn mỹ cho Thiên Lũng Cảnh như thế…

“Chỉ chốc nữa thôi, ai bước qua cánh cửa này, mặc bộ đồ cưới giống với sư tôn, thì kẻ ấy chính là người mà sư tôn muốn lập khế ước làm bạn đời trọn kiếp nhất… Nếu đó quả thực là Hàn trưởng lão, e là với tính cách của lão già Hoang Tịch, lão sẽ tự tay giết ngài ấy mất.”

Lục Lâm Trạch vừa dứt lời, cánh cửa phòng đang đóng kín bỗng nhẹ nhàng mở ra –

Ánh mắt mọi người lập tức căng thẳng dồn về phía cửa!

Quả nhiên, chàng rể mặc áo cưới giống sư tôn đã đẩy cửa bước vào.

Vũ khí Nghiệp Liên của Hoang Tịch lập tức xuất hiện trong tay gã, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt gã chợt trở nên ngỡ ngàng…

Ngay cả Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên cũng không ngờ được rằng, kẻ bước vào lại là người này?

Chàng trai đẩy cửa vào có vẻ hơi lâng lâng men say, bước chân loạng choạng, chỉ thấy gã chậm rãi gọi hai tiếng: “Sư tôn, sư tôn…

“Ưm, các sư huynh đệ chuốc nhiều rượu cho con quá, đầu con nhức gớm ghê…”

Cùng lúc đó, Thiên Lũng Cảnh vẫn luôn khép mi rốt cuộc cũng mở mắt ra. Y đứng dậy đi ngang qua Hoang Tịch còn đang chết trân chưa định thần lại được, lập tức rót một chén nước đưa cho chàng trai vừa bước vào, nói với vẻ dịu dàng tột độ: “Vậy hôm nay con nghỉ sớm chút đi.”

“Không được, hôm nay chính là ngày vui của con và sư tôn, sao con nỡ bỏ sư tôn lại đi ngủ luôn được!” Gã tu ừng ực hết chén nước, rồi đặt nó lên bàn, gấp gáp quá nên không để cẩn thận. Cái chén ngã lăn, nhưng gã thây kệ, ôm chầm lấy Thiên Lũng Cảnh mặc bộ đồ cưới giống mình.

“Sư tôn, con… có thể hôn người được không?”

Thiên Lũng Cảnh vuốt v e gương mặt gã, ngẩng đầu nhìn chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu: “Chúng ta đã chính thức trở thành đạo lữ, con muốn làm gì với thầy đây cũng được.”

“Thật ạ?” Mắt chàng trai ngời sáng ánh sao, gã hưng phấn đến độ suýt bế ngang Thiên Lũng Cảnh lên, “Vậy về sau sư tôn chỉ thuộc về mình con thôi đúng không ạ?”

“Ừ, chỉ thuộc về mình Tịch Nhi thôi.”



Vãi! Thẩm Tam Xuyên sợ hết hồn. Người mà Chưởng môn sư tôn yêu nhất, muốn lập khế ước cùng nhất, hóa ra lại là Hoang Tịch trong quá khứ, còn là Hoang Tịch thời vẫn ở Ải Phong Nguyệt, làm đệ tử thân truyền của thầy, trong sáng tươi tắn, hừng hực khí phách, chưa bị Nghiệp Liên ăn mòn lúc xưa!!!

“Thiên Lũng Cảnh! Người gạt ta! Người gạt ta bao năm vậy ư!” Yển Ma Chân quân Hoang Tịch đột nhiên gào thét vang rền, giọng nức nở run rẩy, “Năm xưa, ai là kẻ đã bắt ta rũ bỏ ái tình, ai đã nói ta không nên yêu người đó, ai đã ép ta chặt đứt tơ tình, quên đi tất cả?!

“Người lừa ta chừng đó năm, người giấu giếm bấy nhiêu lâu! Sao người lại nhẫn tâm đối xử với bản thân như thế! Sao người nỡ nhẫn tâm…”

Nhưng chẳng ai dự đoán được rằng, đúng lúc này, ánh kiếm quen thuộc chợt ngăn cách giữa Thiên Lũng Cảnh và Hoang Tịch đang mặc đồ cưới. Ngay sau đó, một người chặn ngang kiếm trên họng Thiên Lũng Cảnh xiêm áo đỏ thẫm, nhìn Yển Ma Chân quân Hoang Tịch với ánh mắt ngạo nghễ.

“Ngươi nên tỉnh khỏi giấc mộng của mình đi!”

Dứt lời, y che đôi mắt của Thiên Lũng Cảnh vận đồ đỏ lại, không hề do dự cắt cổ đối phương bằng Uyên Quang. Dòng máu tươi nóng bỏng phun ra, bắn lên mặt, lên người Hoang Tịch…

Hoang Tịch kinh ngạc nhìn kẻ cầm Uyên Quang.

Thiên Lũng Cảnh – người đứng đầu năm nhánh Thần Phong, mặc xiêm y trắng muốt không nhuốm bụi trần, ánh mắt cao ngạo lạnh lẽo, một mình một kiếm đã khiến muôn vàn yêu ma phải khiếp sợ thuần phục.

“Sao lại thế được, rõ ràng người đã bị ta xâm chiếm giấc mơ rồi mà?!”

Thiên Lũng Cảnh áo trắng lạnh lùng cười: “Ngươi cho rằng, đây là giấc mộng của ai?”

[HẾT CHƯƠNG 63]
Bình Luận (0)
Comment