Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 80

“Sư tôn cảm thấy, hai canh giờ còn lại, con sẽ làm gì với người?”

***

Cánh hoa đào bay trong làn gió đêm, đậu lả tả lên mái tóc, bờ vai hai người… Lục Lâm Trạch ôm Thẩm Tam Xuyên, hôn rất tỉ mẩn, như đang ôm báu vật trân quý nhất, lưu luyến tới độ không buông tha một kẽ hở nào.

Tuy nửa mặt đã bị mặt nạ che khuất, nhưng hôn nhau giữa chốn dân tình đi lại đông đúc thế này cũng thực sự làm trái tim Thẩm Tam Xuyên rung động không thôi. Hơi thở của anh chàng bắt đầu loạn nhịp. Cuối cùng Lục Lâm Trạch buông anh chàng ra, rồi nhẹ nhàng ôm Thẩm Tam Xuyên, nói nhỏ bên tai anh chàng: “Sư huynh ghen mà vẫn đáng yêu quá chừng…”

Thẩm Tam Xuyên lẩm bẩm: “Ta thật sự không ghen!”

“Đệ nghe thấy rồi…”

“Nghe thấy gì?”

“Nghe thấy huynh nói với tên kia là đã chọn được người tốt hơn, dẫu hoàng thân quốc thích có tới mời huynh cũng chẳng thèm liếc.” Lục Lâm Trạch vẫn ôm anh chàng, “Hóa ra sư huynh thích đệ đến vậy cơ à?”

Tim Thẩm Tam Xuyên đập nhanh hơn: “Không phải, ý ta là… thì bởi, lúc đấy ta đang đợi đệ, ai khác tới tìm ta cũng không chịu. Vì người ta chờ là đệ mà, thân phận của kẻ khác liên quan gì đến ta đâu! Hoàng thân quốc thích cũng được, thần tiên trên trời cũng thế, chỉ cần không phải đệ, thì không cần để ý làm gì, nên ta chỉ mong họ tránh ta càng xa càng tốt. Có lẽ chính là thế đấy…”

“Kiểu giải thích này của huynh chỉ khiến đệ xao xuyến hơn thôi.” Lục Lâm Trạch hôn lên mé tai Thẩm Tam Xuyên, giọng nói trầm thấp tựa mang theo ma lực nào đó, “Sư huynh, tim huynh đập nhanh ghê này.”

Thẩm Tam Xuyên bất mãn: “Rõ ràng là tại tim đệ ồn quá đó.”

“Bởi vì đệ vui lắm, cuối cùng cũng tìm thấy huynh trong Tết Trùng Phùng! Sau này, chúng ta sẽ không bao giờ chia cách nữa.”

Tự dưng tỉ tê tình củm thế làm gì? Tuy anh chàng cũng không muốn xa người yêu, nhưng, nhưng…

Để làm dịu bớt bầu không khí giữa hai người, Thẩm Tam Xuyên vờ như cố ý đùa cợt: “Đường đường là thiếu chủ của Núi Phù Linh mà lại tin mấy thứ ảo ma không căn cứ này à?”

“Vốn dĩ tin hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng vì tìm được huynh rồi, nên đệ sẽ tin, hơn nữa còn tin đến cùng.” Lục Lâm Trạch chẳng mấy khi nghiêm túc thế này, “Nếu lại mất đi huynh lần nữa, có lẽ đệ sẽ còn điên cuồng hơn cả Hoang Tịch.”

Thẩm Tam Xuyên nghe thế, đột nhiên hơi lo lắng: “Đệ nhắc vậy, ta lại nhớ ra mình cũng nên hỏi A Lam cách ở lại. Cốt truyện đã bị ta bóp méo quá nhiều, nên ta không thể chắc được truyện sẽ kết thúc ở bước nào. Lỡ ta đột nhiên biến mất…”

“Thì đệ sẽ đuổi tới tận đó để tìm huynh!”

Thẩm Tam Xuyên bật cười: “Ta cảm thấy có lẽ đệ sẽ không thích ứng được với thế giới của ta đâu. Huống chi, tuy chỉ ở đây hơn nửa năm, nhưng ta đã có người thân, bạn bè, và cả… người yêu thật lòng thật dạ với mình. Ta cũng không muốn quay về chốn cũ nữa.”

“Sư huynh luôn vô thức nói ra những lời âu yếm khiến người ta phải đỏ mặt run tim. Trước kia cũng toàn thế thôi… làm đệ hoàn toàn không chống cự nổi.”

Thẩm Tam Xuyên khó hiểu: “Có ư?”

“Có chứ. Nhớ lại hồi huynh chuẩn bị chuyển qua các Lâm Uyên Thủy, huynh từng nói không muốn rời xa đệ. Lúc ấy đệ thật sự kích động lắm, vui tới độ muốn bế huynh xoay vòng vòng. Trong đầu đệ chỉ còn hình ảnh huynh mặc sẵn áo cưới chờ đệ tới rước về dinh!”

Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi rồi rằng: “Nhưng lúc ấy đệ có phản ứng gì đâu, ta thiếu điều tưởng là đệ không thèm để ý chuyện ta đi hay ở…”

“Vì đệ đã quyết định từ trước là huynh đi đâu, đệ theo đó, đệ sẽ không rời xa huynh đâu! Nhưng phản ứng của sư huynh lại đáng yêu quá chừng, khiến đệ không kìm lòng nổi, muốn chơi xấu sư huynh. Nên đệ đã cố ý tỏ ra thật nhiệt tình dọn dẹp đồ đạc giúp huynh, còn không đi tiễn huynh…”

Thẩm Tam Xuyên: “… Hóa ra đệ cố tình, làm ta buồn bực rõ lâu!”

Hồi mới dọn sang các Lâm Uyên Thủy, anh chàng tưởng mình phải xa sư đệ, nên rầu rĩ suốt cả ngày, hơn nữa làm gì cũng sượng tay. Uống cốc trà cũng phải vô thức nhớ tới người ta, đúng là hết sống nổi! Hệ thống còn chê anh chàng bị Tôn thượng chiều quá nên đổ đốn. Đúng thật, đúng lắm, quả là được nuôi tốt quá nên đổ đốn hẳn, thành ra không thể rời xa người ta nữa đấy!

“Sư huynh, tối nay mình ở lại đây, đừng về nữa được không?”

“Ở lại đây?”

“Vâng, cứ đi tiếp sẽ có hàng quán và chỗ trọ, chuyên để những người có duyên trùng phùng ở lại với nhau. Cây anh đào Bát Trùng nở đêm ở đây không giống xứ khác, nó nở hoa khắp bốn mùa, cánh hoa hồng phớt xen tím, tới tối là đẹp tuyệt vời không bút nào tả xiết, còn có suối nóng tự nhiên. Mình ở lại đây đi, đệ muốn ngắm hoa đào và ngâm suối nóng cùng huynh, được không ạ?”

Vừa nghe đến suối nước nóng là mắt Thẩm Tam Xuyên sáng rực lên ngay. Anh chàng quả thực chưa được ngâm suối nóng bao giờ, chỉ mới thấy trên TV thôi! Tự dưng chờ mong ghê!

“Được thì được, nhưng ta tuyệt đối không cho phép đệ làm những chuyện đó với ta nữa!”

Lục Lâm Trạch phì cười: “Được, cùng lắm thì đệ sẽ không chủ động chòng ghẹo sư huynh. Nhưng nếu sư huynh muốn, đệ nhất định sẽ thỏa mãn sư huynh mọi nơi mọi lúc, vậy đã được chưa?”

Thẩm Tam Xuyên lại nghẹn đỏ cả mặt.

Ai mà thèm chứ! Từ lúc được nếm thử trái cấm, đầu óc tên này chỉ toàn mấy thứ dâm dê thôi! Rõ ràng ngày xưa có vã vậy đâu! Quan trọng là cứ lên giường ẻm lại như biến thành kẻ khác, gợi cảm, quyến rũ, d@m đãng, khi3u gợi vô cùng. Body đẹp, kỹ thuật ngon… Nhưng cũng thích làm khổ người ta, còn không biết tiết chế nữa!

Anh chàng lảng mắt đi: “Đừng nói nữa, đi tìm sư tôn và Hoang sư huynh coi tình hình bên họ thế nào đã!”

“Được!”



Ở đàng kia, Hoang Tịch đã bắt đầu lo lắng, bởi vì gã không tìm thấy Thiên Lũng Cảnh.

Rõ ràng Thiên Lũng Cảnh tóc trắng như tuyết, dù đeo mặt nạ cũng rất dễ nhận ra. Gã những tưởng sau khi họ vào đây, mình sẽ chẳng mất bao lâu để tìm ra y. Nhưng một canh giờ đã trôi qua, mà gã vẫn chưa tìm thấy người ấy!

Thi thoảng cũng có kẻ tóc trắng lẫn trong đám đông, nhưng liếc sơ dáng vóc là gã biết đấy không phải Thiên Lũng Cảnh.

Gã lùng sục tới lui trong đám người, vẫn chẳng thấy bóng dáng Thiên Lũng Cảnh đâu! Hoang Tịch hơi tức, tức vì làm sao chỗ này lại to thế, to đến độ gã không tìm nổi sư tôn! Nhưng một lúc sau, gã chợt bàng hoàng. Sao mình lại không tìm được, chẳng lẽ sư tôn cố ý trốn đi không chịu gặp mình ư?

Gã đứng tại chỗ, nhìn đám đông rộn ràng, chợt thấy hơi hụt hẫng.

Thời hạn ba ngày sắp hết rồi, cuối cùng sư tôn vẫn muốn vứt bỏ gã sao?

Dẫu chỉ còn một tia hi vọng cuối cùng, người cũng quyết hủy hoại nó ư?

Nhưng sau đấy ánh mắt gã lại trở nên hoang dại ngông cuồng. Trăm năm rồi, con sẽ không để người trốn nữa đâu! Thiên Lũng Cảnh, con sẽ không cho phép người tự tiện rời xa con! Mối ràng buộc giữa hai ta đậm sâu nhường này, trái tim người mang theo cũng là của con, người có tư cách gì để đẩy con ra?!



“Sư tôn trốn rồi à?”

“Ừ.”

Thẩm Tam Xuyên nhìn Hoang Tịch có vẻ nôn nóng bất an trong đám người: “Đệ biết sư tôn ở đâu đúng không, không qua giúp Hoang sư huynh hả?”

Lục Lâm Trạch khoan thai nói: “Không tự thân tìm thấy nhau, thì trùng phùng có ý nghĩa gì đâu?”



Mưa hoa đào trút xuống. Thiên Lũng Cảnh đang ngồi ngây ngẩn dưới tán anh đào Bát Trùng nở đêm, chợt thấy một quả bóng vải được làm thủ công vụng về lăn về phía mình. Quả bóng vải nọ gồ ghề lồi lõm, không lăn nổi nữa, dừng lại ngay bên chân y.

Y duỗi tay nhặt quả bóng vải lên, phát hiện chú bé chui vào tìm bóng.

“Ca ca, bóng này của đệ đó, huynh trả đệ được không?” Cu cậu trước mặt y chỉ tầm 7-8 tuổi, đôi mắt ngây thơ hồn nhiên đang nhìn quả bóng vải trong tay Thiên Lũng Cảnh chằm chặp.

“Ca ca?” Thiên Lũng Cảnh cúi đầu, bấy giờ mới nhớ ra mình đã cố tình dùng phép đổi tóc thành màu đen để không bị phát hiện.

Y đưa quả bóng vải cho đứa bé, sau đấy nhẹ nhàng vỗ đầu nó: “Trả cho đệ này. Nhưng sao đệ lại ra đây chơi bóng một mình?”

Cu cậu nhận quả bóng vải, sau đấy nhìn Thiên Lũng Cảnh không chớp mắt, đáp: “Cha bảo đưa A Đồ tới đây tìm mẹ, nhưng chỗ này lớn quá, cha con đệ đi mãi mà không thấy mẹ đâu. Sau đấy A Đồ không đi nổi nữa, cha kêu A Đồ đứng đây chờ cha về, nên A Đồ đành chơi một mình!”

Thiên Lũng Cảnh cau mày: “Cha đệ cũng vô trách nhiệm thật, sao lại yên tâm để một đứa bé như đệ ở lại đây một mình. Nhỡ bị kẻ xấu bắt cóc thì sao!”

Bé trai ném quả bóng, rồi nghiêm túc bẻ tay đếm: “Không sao, A Đồ không theo người khác đâu, A Đồ sẽ ở đây chờ cha đưa mẹ về! Hơn nữa A Đồ đâu còn bé nữa, A Đồ biết tự mặc quần áo, rửa mặt, nấu cơm, lên trường nè… còn biết chăm sóc cha nữa! Ứ bé đâu ý!”

Thiên Lũng Cảnh quan sát vẻ mặt nghiêm túc của cu cậu, dường như lại nhớ tới người nào đó đã học được cách chăm sóc bản thân từ tấm bé, bỗng dịu dàng hẳn đi: “Vậy A Đồ tuyệt vời lắm, còn rất hiểu chuyện nữa.”

“Ca ca, sao huynh lại trốn ở đây một mình? Không chui vào rừng thì không biết huynh ở đây đâu á!”

“Ừ, chỗ này khá yên tĩnh.”

Cu cậu thò lại gần nhìn y: “Ca ca, có phải huynh có chuyện gì buồn không? Huynh đeo mặt nạ, nhưng A Đồ vẫn cảm nhận được huynh không vui á…”

“Đâu, ta nào buồn bực gì.”

“Ca ca cũng tới tìm người mình thích sao? Cha nói, mọi người tới đây đều là để tìm người mình thích đấy… nhưng sao ca ca không ra kia tìm?”

Thiên Lũng Cảnh nói: “Ta không tới đây để tìm ai cả. Lát nữa hết giờ, ta sẽ phải rời đi.”

“Ầu.” Chú bé nhìn quả bóng vải trong tay mình, “Ca ca muốn chơi bóng chung với đệ không? Mẹ tự khâu cho đệ quả bóng này đó, nhưng mãi mà mẹ chưa về, bóng bị bục nhiều lần lắm rồi. Huynh xem, đệ tự khâu lại mấy chỗ này đó, giỏi lắm đúng không?”

“Ừ.” Thiên Lũng Cảnh gật đầu nói, “Đệ đi chơi đi, nhưng đừng chạy xa quá, ta sẽ trông đệ.”

Cu cậu bắt đầu kéo áo quần Thiên Lũng Cảnh, thái độ bướng bỉnh hơn hẳn: “Không được, ca ca nhất định phải chơi chung với đệ!”

“Vì sao?”

“Bởi vì, bởi vì trông huynh rất rất là cô đơn ý! Chắc chắn là vì không có ai chơi chung với huynh rồi!”

“…”

Thiên Lũng Cảnh cuối cùng vẫn không thuyết phục nổi cu con, bị cậu chàng kéo tuốt ra ngoài. Ai ngờ vừa bước ra, họ đã nghe thấy tiếng gọi: “A Đồ, mau nhìn này, cha tìm được mẹ con rồi, cuối cùng cũng tìm được mẹ con rồi!”

A Đồ đang lôi Thiên Lũng Cảnh lập tức hưng phấn quẳng tay y ra, vui vẻ hồ hởi cầm quả bóng chạy về phía đê sông.

“Mẹ ơi! Mẹ, thật là mẹ đấy sao?!”

“A Đồ, mẹ về rồi đây, mau để mẹ ngắm con nào!”

Thiên Lũng Cảnh ngẩng đầu nhìn gia đình ba người đoàn tụ ôm ấp nhau. Cảnh tượng trùng phùng hạnh phúc ngập tràn ấy, ai ngắm cũng phải xúc động lây. Không biết có phải A Đồ nói gì đó với cha mẹ không, mà hai người bế A Đồ khom lưng nói lời cảm tạ Thiên Lũng Cảnh. Chị vợ còn trách anh chồng bỏ con ở đây một mình, anh chồng chỉ cười ngây ngô, nói sau này ba người nhà mình sẽ không bao giờ xa cách nữa!

Chờ ba người vẫy tay chào từ biệt mình xong, y toan xoay người quay lại, bỗng chợt thấy kẻ đứng lặng bên bờ kia, đang nhìn mình chăm chú.

Hai người bị chia cách bởi dòng nước phủ đầy cánh hoa hồng nhạt phớt tím của cây anh đào Bát Trùng nở đêm, nhìn nhau qua sông rộng.

Thế giới này rộn ràng nhốn nháo, thế giới này nô nức ồn ào.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như tất cả đều hóa hư vô, trong mắt họ chỉ còn có nhau, phản chiếu biển hoa ngợp khắp đất trời.

“Tại sao người lại trốn con?”

“…”

Đôi mắt Hoang Tịch đã đỏ quạch, gã gỡ mặt nạ xuống. Lúc này, vị bá chủ ngạo nghễ đứng đầu ba châu Huyền Sát giơ tay lau những giọt lệ chảy dài không thể kiềm nén: “Người muốn đợi hết hôm nay, rồi ra đi luôn phải không? Muốn để con không tìm thấy người ở nơi này, hoàn toàn hết hy vọng với người chứ gì? Muốn không từ mà biệt, để nỗi khát vọng sướng vui trong lòng con hóa hết thành trò cười phải không? Có phải dẫu Triền Tình Ti phát tác, người cũng không muốn cho con chạm vào người, người định liều mạng chịu đựng tiếp ư? Người luôn không thích tỏ bày, người luôn gượng ép bản thân, người luôn cho rằng con chẳng biết gì cả!”

Thiên Lũng Cảnh im lặng.

“Sư tôn, người nỡ làm thế thật sao? Mấy ngày nay, những gì người trao cho con đều là giả dối ư?”

Thiên Lũng Cảnh không nói gì cả, y xoay người toan dợm bước, nhưng lại bị Hoang Tịch phi thân lại gần cản đường ngay tắp lự.

“Hôm nay còn chưa kết thúc, con sẽ không cho phép người đi.”

Bước chân Thiên Lũng Cảnh khựng lại. Y ngơ ngác nhìn đứa đồ đệ cao hơn y nửa cái đầu trước mặt. Ánh mắt gã tuyệt vọng như thế, bỗng chốc làm lòng y rối bời.

“Ta không trốn con, chỉ là phong cảnh nơi này đẹp quá, nên nhất thời quên bước ra thôi…”

Hoang Tịch ngoắc một lọng tóc dài đen óng của Thiên Lũng Cảnh: “Vậy người giải thích màu tóc này thế nào?”

“…”

“Sư tôn, con thỏa hiệp.

“Con thừa nhận trong ba ngày này, con có điều giấu riêng, con muốn người không thể rời xa con nữa. Con muốn người thuộc về con ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Con muốn công khai quan hệ của chúng mình cho cả thế giới! Nhưng… con biết người không muốn, dù ba ngày nay người hoàn toàn không kháng cự con, nhưng con biết người không muốn…”

Mặt Hoang Tịch giàn giụa nước mắt, đôi mắt đỏ quạch như chảy máu.

“Nên con sẽ thỏa hiệp, dù không thể yêu nhau quang minh chính đại, dẫu phải giấu giếm cả đời, dù người bắt con lén lút, không được phép thấy người mỗi phút mỗi giây… con vẫn chấp nhận hết vì người, chỉ là… xin người đừng nói là không cần con có được không?”

Thiên Lũng Cảnh lắc đầu: “Con đã hứa rồi, ba ngày sau, cắt đứt quan hệ. Sau này con cũng không phải lo chuyện Triền Tình Ti nữa…”

“Con hối hận rồi! Làm sao con có thể làm được chuyện ấy? Sao người nỡ bắt con buông tay?! Xưa kia con không biết tình cảm của người mà còn có thể ngốc nghếch si mê quấn lấy người suốt trăm năm. Nay đã tỏ lòng với nhau, người lại bắt con đoạn tuyệt quan hệ ư? Con chỉ khao khát được chung chăn chung gối cùng người mãi mãi về sau!

“Sư tôn, người đừng lừa gạt bản thân nữa được không? Người bảo vệ muôn vàn chúng sinh của người, người phải ngồi trên ngai cao, không để ai vào mắt… Được, con có thể chấp nhận hết, thậm chí con còn có thể chịu đựng tất cả vì người, làm người tình bí mật mãi mãi không thể công khai của người. Con chỉ van người đừng cô độc một mình nữa, người không phải…”

“Đừng nói nữa.”

Hoang Tịch van lơn: “Vu Nguyệt Thượng nhân có thể quan tâm săn sóc một đứa trẻ xa lạ, mà không thể thương hại con dẫu chỉ chút ít sao?”

Thiên Lũng Cảnh lùi về sau một bước: “Đừng có giở thói trẻ con ra.”

“Nếu giở thói trẻ con có thể có được người, thì con chẳng ngại làm con nít!”

“Đừng gây rối vô cớ nữa.”

“Con cứ vô cớ gây rối đấy!” Gã tiến lên, đặt một cái hôn mạnh bạo lên môi Vu Nguyệt Thượng nhân. Bản năng của Thiên Lũng Cảnh khiến y muốn đẩy gã ra, nhưng Hoang Tịch có vẻ đã dự đoán được phản ứng của y, gã thở hổn hển nói, “Còn hai canh giờ nữa!”

Cái tay đang đẩy gã của Thiên Lũng Cảnh hơi run lên, rồi chậm rãi buông xuống.

Đám đông dần tụ tập xung quanh, mọi người sôi nổi cảm thán.

“Uầy, mau nhìn kìa, một cặp tình nhân tìm thấy nhau rồi đấy!”

“Ui, kịch liệt thế, hôn tại trận luôn! Ơ, trông có vẻ là hai nam à?”

“Chậc chậc, dân tình độ này cởi mở quá. Mới nãy cũng thấy một đôi nam nam ôm hôn bên kia đấy! Thời buổi này lắm đoạn tụ thiệt!”

“Trông cách ăn vận của họ, hình như đều là tu sĩ cả. Tu sĩ mà lập khế ước thì không quan trọng nam nữ đâu, chỉ cần hợp nhau là được… Đoạn tụ cái quái gì, dòng thứ nông cạn.”

“Ô, dân tu tiên hả? Người tu tiên cũng tới chỗ dân thường kiếm tình duyên sao?”

“Nhưng tôi nghe nói dù tiên tu lập khế ước, thì vẫn sống trong sạch ít h@m muốn, đối xử với nhau bằng lễ nghĩa mà. Không ngờ hóa ra họ táo bạo lộ liễu đến vậy?”



Cảm giác được tiếng ồn xung quanh, Hoang Tịch buông Thiên Lũng Cảnh đã nhũn cả chân vì bị hôn quá lâu ra, kéo tay y tính rời khỏi nơi này: “Theo con đi.”

Thiên Lũng Cảnh để mặc cho Hoang Tịch lôi mình. Dù đeo mặt nạ đổi màu tóc, nhưng tiếng bàn luận của đám đông xung quanh vẫn khiến nhiệt độ toàn thân y nóng lên, đôi tai càng đỏ ửng.

Rõ ràng chỉ là một cái hôn, nhưng vào thời điểm này, nó lại khiến trái tim y bỏng cháy, nóng rát và đau đớn.

Lý trí nói với y rằng đừng trói buộc nhau để sa ngã thêm nữa, nhưng thân thể lại không nghe theo mệnh lệnh, cứ đi theo ai kia thôi.

Rõ ràng trăm năm đã qua, quan hệ cắt mãi không đứt, càng gỡ càng rối này đã kéo dài ròng rã cả thế kỷ. Nhưng ba ngày nay lại khác hẳn trăm năm trước. Họ có thể nắm tay, hôn nhau, ôm nhau bình thường… Nhưng Thiên Lũng Cảnh hiểu rõ, tất cả chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Y không nên sa đà nữa, cũng không nên để Tịch Nhi của y ôm ấp chờ mong với y…

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Nhưng y luôn cho phép gã đưa ra những yêu cầu ngày một quá quắt với mình, y nào xứng được làm thầy kẻ khác?

Có điều, trái tim y đập rộn ràng, tâm trí y cũng không kiểm soát nổi bản thân nữa, cứ để gã nắm tay dẫn mình đi như thế. Nếu còn tiếp tục thế này…

“Con muốn đưa ta đi đâu?”

“Sư tôn cảm thấy, còn hai canh giờ nữa, con sẽ làm gì với người?”

[HẾT CHƯƠNG 80]
Bình Luận (0)
Comment