Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 82

“Con dâu, quản nó hộ ta đi!”

***

Trong con suối nóng mờ mịt, Thiên Lũng Cảnh đã hôn mê bất tỉnh. Dấu vết h0an ái khắp người y, và cơ thể đã không đứng nổi phải bám vào lòng Hoang Tịch như đang nhắc nhở ban nãy cả hai đã kịch liệt thế nào.

Trăm năm qua, đây là lần đầu Thiên Lũng Cảnh hoàn toàn mất đi ý thức khi làm chuyện ấy.

Hoang Tịch bế Thiên Lũng Cảnh đang hơi cuộn tròn lên, trở về căn phòng được đặt sẵn. Gã gột rửa y cẩn thận như chăm sóc một món đồ quý báu, dịu dàng lau khô mái tóc dài ướt nhẹp của y. Sau khi chải mượt từng sợi tóc, gã lại thay một bộ áo lót sạch sẽ thoải mái cho y. Làm xong tất cả, gã nằm bên cạnh Thiên Lũng Cảnh, tỉ mẩn ngắm gương mặt say giấc của sư tôn.

Không biết có phải Thiên Lũng Cảnh mơ thấy gì không, mà đỉnh mày hơi nhíu lại. Hoang Tịch căng thẳng đưa tay ra, muốn vuốt phẳng phần trán đang cau có của sư tôn. Nhưng sắp đụng vào tới nơi, gã lại rụt tay về. Sau đấy gã lấy lại bình tĩnh, hôn lên trán Thiên Lũng Cảnh đầy thành kính, dịu dàng như tiếng nỉ non giữa những cặp tình nhân, luyến lưu và uyển chuyển.

Cho đến khi nhìn thấy vầng trán người trong lòng giãn dần ra, gã mới nắm tay Thiên Lũng Cảnh, dùng chiếc khăn mình luôn mang theo bên cạnh cuốn từng vòng quanh cổ tay hai người.

Chiếc khăn đã nhuốm trăm năm thời gian, hơi cũ, nhưng vẫn được giữ gìn rất cẩn thận.

Tay Thiên Lũng Cảnh sạch sẽ thon dài, từng ngón xương xương. Vì màu da của y quá trắng, nên những đốt trên mu bàn tay đều hơi đo đỏ. Chỉ một đôi tay ấy thôi, mà đã khiến máu người ta sôi trào, mơ mộng khao khát đêm ngày.

Bình thường, những lúc nắm chuôi kiếm Uyên Quang, khí chất của y như giao hòa giữa lạnh lùng và gợi cảm, làm người ta chỉ mong được quỳ xuống, để thanh kiếm của y đâm thủng trái tim mình.

Nhìn hai bàn tay đã được cột chặt với nhau của họ, gã nở nụ cười mãn nguyện, đan mười ngón với sư tôn rồi ôm lấy y, cùng chìm vào mộng đẹp.



Ở suối nước nóng bên kia, óc Thẩm Tam Xuyên bắt đầu váng vất: “Chết rồi, hình như ta hơi khó thở.”

“Chắc tại ngâm lâu quá đó, để đệ bế huynh lên bờ.” Lục Lâm Trạch đẩy khay nổi ra, chuẩn bị đứng dậy.

“Đừng, ta tự đứng được…” Dứt lời, anh chàng toan tự đứng lên. Nào ngờ váng đầu trượt chân, người đổ về đằng sau, Lục Lâm Trạch mau mắn đỡ được anh chàng ngay.

“Đứng lên đột ngột là dễ chóng mặt lắm, sư huynh không sao chứ?”

“Đầu vẫn hơi quay.” Anh chàng ấn trán mình, mới nãy quả thực thấy trời đất tối sầm.

“Có lẽ tại ngâm lâu còn uống rượu đấy, đệ bế huynh về phòng trước nhé.”

“Ừ.”

Lục Lâm Trạch bế Thẩm Tam Xuyên ra khỏi suối nước nóng, duỗi tay lấy chiếc khăn tắm cạnh đó bọc người anh chàng lại. Vừa rời khỏi suối nóng, khí lạnh xung quanh đã khiến người ta giật nảy vì rét. Thẩm Tam Xuyên sợ Lục Lâm Trạch lạnh, vội lau nước trên người hắn đi bằng khăn tắm của mình: “Đệ cứ để thế này là cảm đấy, không lạnh à?”

“Lạnh chứ.” Lục Lâm Trạch cười nói, “Sư huynh có muốn sưởi ấm cho đệ không?”

Thẩm Tam Xuyên quây khăn tắm quanh bả vai Lục Lâm Trạch: “Thế này đã đỡ hơn chưa?”

“Chưa đủ đâu.” Lục Lâm Trạch vừa nghiêng đầu hôn Thẩm Tam Xuyên, vừa bế anh chàng vào phòng. Sau một cái hôn quấn quýt nồng nhiệt, hắn mới hổn hển thì thầm bên tai anh chàng, “… Như vậy mới có thể giúp đệ ấm lên.”

Thẩm Tam Xuyên: “…”



Sáng sớm hôm sau, Hoang Tịch bị tia nắng ban mai chiếu xiên cửa sổ đánh thức, mặt giường bên cạnh đã trống trơn. Chiếc khăn buộc tay hai người đã bị cởi bỏ, không hề vương lại hơi ấm của người kia.

Gã cầm chiếc khăn lên, hơi cô đơn ngồi dậy.

Tuy đã dự đoán được kết cục sẽ thế này, nhưng bấy giờ mắt gã vẫn không khỏi hoe đỏ.

“Con dậy rồi à?”

Nghe thấy câu này, Hoang Tịch ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn kẻ đang ngồi ở mé phòng bên kia.

Thiên Lũng Cảnh ăn vận chỉnh tề không chút cẩu thả ngồi cạnh bàn. Một cái bếp lò con đặt trên bàn, đang lộc cộc đun trà. Y vừa uống trà, vừa thờ ơ lật quyển sách mình lấy bừa trong phòng.

Có thể nhận ra, y đã đọc được một nửa.

“Sư tôn, người… không đi sao?”

Thiên Lũng Cảnh gác chân vô cùng duyên dáng, lại uống một ngụm trà: “Con mong ta đi à?”

“Không, đương nhiên là không rồi, con chỉ ước được ở bên sư tôn mỗi phút mỗi giây!” Hoang Tịch hơi bối rối xuống giường, để chân trần đi tới cạnh Thiên Lũng Cảnh.

Thiên Lũng Cảnh nhìn Hoang Tịch liêu xiêu bước đến trước mặt mình, nhíu mày nói: “Đeo giày vào, kẻo cảm lạnh.”

Hoang Tịch cúi đầu nhìn chân mình, vội vàng xoay người tìm giày, kích động như một đứa trẻ phấn khích vì sắp được ra ngoài chơi. Gã đeo giày rồi khoác áo lên, bấy giờ mới ngoan ngoãn quay về cạnh Thiên Lũng Cảnh. Vẻ mặt hắn sung sướng vô cùng, ai nhìn cũng có thể cảm nhận được nỗi mừng vui khấp khởi trong lòng gã lúc này.

“Ta đã đi rồi đấy, nhưng ngẫm thấy không ổn, nên ta lại quay về.”

Gương mặt vốn đang ngập tràn vui sướng của Hoang Tịch lập tức trở nên ngơ ngác: “Sư tôn, người…”

Thiên Lũng Cảnh nói: “Thời hạn ba ngày đã hết, ta bỏ đi mà không cho con bất kỳ câu trả lời nào thì quả thực không thể nói nổi.”

“Câu trả lời?” Hoang Tịch thấp thỏm nhìn Thiên Lũng Cảnh, như một tín đồ đang đợi phán quyết cuối cùng.

Thiên Lũng Cảnh gật đầu, sau đấy lấy một phong thư ra từ ống tay áo, đặt vào tay Hoang Tịch: “Câu trả lời của ta nằm trong này.”

Hai tay Hoang Tịch run nhè nhẹ, gã nhận phong thư kia, đang định mở thư ra thì bỗng bị Thiên Lũng Cảnh ngăn lại.

“Chờ ta đi rồi, con hẵng mở thư.”

“Sư tôn vẫn phải đi sao?”

“Ừ.” Thiên Lũng Cảnh đứng dậy, nói nhẹ tênh, “Giúp ta đánh tiếng với Tam Xuyên và Lâm Trạch, bảo chúng rằng ta còn phải đi xử lý mấy việc, không về cùng hai đứa nữa.”

“Vậy con còn có thể gặp lại sư tôn kh…”

Thiên Lũng Cảnh cắt ngang câu hỏi của gã, sau đấy duỗi ngón trỏ gõ lên lá thư Hoang Tịch cầm: “Đọc thư đi.”

Hoang Tịch thấy Thiên Lũng Cảnh chuẩn bị đi, lòng luyến tiếc vạn phần, lại ôm chầm y từ đằng sau: “Con không muốn để người đi, sư tôn!”

Thiên Lũng Cảnh cúi đầu nhìn đôi tay đang siết chặt eo mình, vỗ nhẹ mấy cái rồi rằng: “Chung quy vẫn phải đi.”

Hoang Tịch cắn chặt răng: “Con không nỡ.”

Thiên Lũng Cảnh quay người, cài lại tử tế chiếc áo Hoang Tịch khoác bừa ban nãy. Bấy giờ y được Hoang Tịch ôm trong lòng, điệu bộ cúi đầu nghiêm túc chỉnh xiêm áo cho gã của y khiến hai người như một cặp mới cưới má ấp môi kề, dư vị dịu ngọt còn phảng phất trong vẻ khắc chế.

“Được rồi, thời gian tùy hứng đã kết thúc.” Tuy y nói câu này với Hoang Tịch, nhưng nghe lại như đang tự nhủ thầm.

“Con không muốn thấy người đi……”

“Vậy thì nhắm mắt lại.”

Gã biết cuối cùng mình vẫn không thể níu giữ y, một thoáng dịu dàng trong tay đã đủ để gã vui vẻ chịu đựng rồi.

Gã không nên đòi hỏi xa vời như vậy.

Người kia vốn ở tít trên cao, như trăng sáng treo mành trời, dù chỉ mưu toan bắt lấy một vạt hào quang của y, cũng là một cử chỉ sỉ nhục……

Gã nghe lời nhắm hai mắt lại. Không nhìn nữa, có lẽ cảnh chia ly sẽ thật sự không còn quá đau khổ.

Hoang Tịch nắm chặt lá thư kia, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Thiên Lũng Cảnh rời đi.

Chút hơi ấm cuối cùng trong lòng chung quy vẫn chậm rãi biến mất.

Gã đứng tại chỗ, mãi mà chưa thích ứng được.

Không biết bao lâu đã trôi qua, gã mới muộn màng mở mắt ra. Gã nhìn lá thư mình đang siết chặt, tay không kìm nổi cơn run rẩy mở nó ra. Gã không muốn phá hỏng phong thư sư tôn để lại cho mình, nên mở vô cùng cẩn thận, cẩn thận hèn mọn đến độ không để bì thư có một vết xước.

Đến khi vật lộn mở xong bì thư, lấy lá thư kia ra, người gã đã căng thẳng lắm rồi, gần như phải run rẩy trải rộng tờ giấy. Nhưng điều khiến gã kinh ngạc chính là, dù gã có lật trái hay lật phải, thì lá thư này vẫn chẳng có gì.

Thiên Lũng Cảnh không để lại chữ nào cho gã.



“Trắng trơn thật à?” Lục Lâm Trạch lấy tờ giấy qua, soi dưới nắng, rồi lại gấp đôi, tính xé một góc xem thử, nào ngờ bị Hoang Tịch cướp lại luôn!

“Làm gì đấy?!” Hoang Tịch nhìn Lục Lâm Trạch với vẻ rất khó ở.

“Con tính xem hộ người coi có mánh ẩn không. Quý thế làm gì, xé tẹo có sao đâu.” Lục Lâm Trạch nhẫn tâm cười nhạo, “Nhưng sư tôn cũng chẳng giống kiểu người hay vòng vo. Con thấy ý thầy rõ lắm rồi, để lại một tờ giấy trắng, thì nghĩa là hai người không thể yêu nhau, sau này giữ quan hệ sạch trơn như giấy đi.”

“Mày! Mày không thể nghĩ thoáng hộ cha mày được sao?” Hoang Tịch cáu điên lên, suýt đập ông con trai.

Thẩm Tam Xuyên ngồi bên kia vuốt cằm, nhìn tờ giấy trắng nọ nói: “Con thấy không hẳn thế đâu ạ. Nếu sư tôn muốn đoạn tuyệt với Hoang sư huynh, thì chẳng cần để lại giấy má, tới giờ cứ đi luôn là thể hiện được rõ nét thái độ nhất còn gì?”

Hoang Tịch thở phào: “Con dâu ăn nói vẫn xuôi tai hơn.”

Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi: “Chẳng lẽ thầy muốn để Hoang sư huynh tự viết vào?”

Tim Hoang Tịch giật thon thót: “… ý là vậy hả?”

Lục Lâm Trạch tiếp tục mỉa mai: “Lấy đâu ra, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lão này tính viết gì rồi, thế khác nào cho không lão? Sư tôn chả ngốc vậy đâu.”

Hoang Tịch: “… Lục Lâm Trạch, mày ngậm mồm vào cho cha!”

Thẩm Tam Xuyên còn nói thêm: “Hay là để bao giờ về Ải Phong Nguyệt, tụi con hỏi bóng gió hộ nhé?”

Lục Lâm Trạch ngáp một cái, tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Sư tôn chắc chắn đã nghĩ đến việc lão đần này sẽ đưa giấy cho tụi mình ngâm cứu rồi, sao lại nói cho tụi mình được? Vả lại, mấy chuyện thế này, đương sự mà không tự ngẫm ra, thì còn ý nghĩa gì nữa!”

Hoang Tịch nói: “Người cố ý để lại thư này cho ta, chắc hẳn phải có ý nghĩa sâu xa lắm.”

Lục Lâm Trạch gật đầu: “Ờ, vô nghĩa.”

“Lâu lắm rồi cha không nện mày, nên mày quên mất mùi bị cha đánh nát đít hồi bé rồi đúng không?”

Lục Lâm Trạch buồn cười nói: “Thế người cũng chưa từng nghe câu trò giỏi hơn thầy hả?”

Hoang Tịch quay qua nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Con dâu, con quản nó hộ ta đi! Láo toét chưa kìa! Giờ nó dám cãi ta, thì sau này nó bật cả con đấy! Giờ nó ngoan ngoãn dạ vâng con thế thôi, tất cả là để lừa con lên giường với nó đấy. Bao giờ con lấy nó rồi, thì với cái tính không biết tiết chế, không thương hoa tiếc ngọc của nó, ta sợ về sau con không xuống giường nổi đâu…”

Lục Lâm Trạch đứng bật dậy: “Lão già mất nết, chớ có nói bừa! Sư huynh, huynh đừng nghe lão, lão ghen ăn tức ở vì tụi mình mặn nồng đấy!”

“Bị ta chọc trúng chỗ thốn rồi chứ gì? Con dâu, con nhìn mà xem, nó thèm khát cơ thể con đấy, ngày nào cũng chỉ nghĩ cách dụ dỗ con lên giường thôi. Con ngẫm lại đi, từ khi con bị nó lừa lên giường, có phải nó chưa để con được nghỉ ngơi hôm nào đúng không? Mỗi ngày nó lại dụ con một kiểu nhở?!”

“… Ông đừng nói nữa, về Tông Long Dã của ông mà ngâm cứu thư cho tử tế đi!”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Chẳng lẽ là thật hả?



Trên đường về, Thiên Lũng Cảnh bỗng cảm giác được sự lạ. Rõ ràng đây là nơi rập rờn tiên khí, nhưng chẳng hiểu sao lại lẫn mùi máu tươi nồng gắt.

Y lần theo mùi máu, chợt phát hiện hóa ra đây là địa phận của Cổng Lăng Thiên.

Tiên môn nhỏ bị Hoang Tịch đuổi xuống thuyền hoa, bắt bơi về đấy sao?

Y đẩy cửa vào, cảnh tượng đập vào mắt y đầu tiên là xác tiên tu vung vãi khắp nơi. Mùi máu xung quanh rất nồng, như thể cuộc tàn sát vừa diễn ra không lâu!

“Ha, vẫn còn con cá lọt lưới tự tới tận nơi cơ à!”

Kẻ đó bổ đao về phía y, y nghiêng người né tránh, thấy lưỡi đao đỏ ối, như thể vừa được tắm trong máu tươi.

“Ồ, có vẻ cũng có tí bản lĩnh đấy, khác lũ vô dụng dưa vẹo táo nứt kia rồi.”

Người nọ thu đao, li3m máu dính bên khóe môi, nhìn Thiên Lũng Cảnh toàn thân trắng muốt với vẻ hứng thú.

“Ngươi là ai, tại sao lại phải tiêu diệt Cổng Lăng Thiên?”

Người nọ cười đáp: “Không dám không dám, tại hạ đến từ Tông Long Dã, phụng lệnh của Hoang Tông chủ nhà ta, tiêu diệt môn phái rác rưởi không biết trời cao đất dày này… Ta thấy tu vi của ngươi không tồi, chắc hẳn không phải người thuộc cái Cổng Lăng gì gì đó này nhỉ? Nếu không phải, thì tránh nơi dơ dáy này ra, ông đây chỉ phụng mệnh giết người của Cổng Lăng Thiên thôi, kẻ khác đừng nên xía vào! Nếu không ta sẽ chẳng khách khí đâu!”

Thiên Lũng Cảnh thờ ơ nói: “Ngươi nói ngươi làm theo lệnh của Hoang Tịch Tông Long Dã phải không?”

“Láo toét! Ngươi mà xứng nhắc tới tên húy của Tông chủ nhà ta ư?”

“Hắn ta đâu?”

“Tông chủ nhà ta được tôn xưng là kẻ đứng đầu ba châu Huyền Sát, việc tiêu diệt môn phái nhãi nhép chẳng đáng nhắc đến này đâu cần phiền ngài tự ra tay. Tất nhiên bây giờ ngài đang ở Tông Long Dã ôm mỹ nhân trong lòng, ban phát mưa móc rồi!”

Thiên Lũng Cảnh cười cười, Uyên Quang lập tức xuất hiện trong tay.

“À, thế à?”

[HẾT CHƯƠNG 82]
Bình Luận (0)
Comment