“Sư huynh, đệ thực sự chỉ có mình huynh.”***
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu có vẻ lo lắng quá nhỉ? 】
Thẩm Tam Xuyên: Theo hiểu biết của tớ về ba cái thứ phim truyền hình tiểu thuyết máu chó nhà đằng ấy, thì crush cũ tự dưng xuất hiện, chẳng phải là để tớ hiểu lầm mình bị cắm sừng rồi hai đứa rồ dại lên cãi nhau long trời lở đất hay sao?
【 Hệ thống: Ẹc… Cậu không sợ Tôn thượng ngoại tình hả? 】
Thẩm Tam Xuyên: Đừng nói mấy thứ vớ vỉn đến đằng ấy cũng chả tin nổi như thế.
【 Hệ thống: Vậy sao cậu còn sốt sắng thế? 】
Thẩm Tam Xuyên: Để khiến tớ hiểu lầm, chắc chắn tình tiết này sẽ có những màn không nên để tớ thấy, như là cho tớ tình cờ bắt gặp cảnh họ ôm hôn gì đấy… Tớ phải đi cản cho mau chứ gì nữa? Trong sạch của em tớ sắp mất rồi!
【 Hệ thống: Ký chủ, hay cậu đổi nghề qua làm biên kịch đi, cậu hiểu rõ kịch bản thế còn gì, không làm nghề này thì tiếc lắm 】
Thẩm Tam Xuyên vào rừng xong thì không biết nên đi đâu nữa, nên quyết định đi lung tung theo cảm tính. Anh chàng tới một chỗ rất sâu rất xa, chung quanh tĩnh lặng như tờ, nhưng không thấy bóng dáng Lục Lâm Trạch đâu. Anh chàng đang nghi ngờ hay lộn tiệm rồi phải trở ngược ra, thì bỗng nghe thấy giọng Lục Lâm Trạch vọng ra từ bên trong.
“Bao năm không gặp, huynh đến rồi đã vội đi ngay sao?”
…
Ở đây thật hả? Anh chàng đi bừa mà,
hay là logic đi bừa của mọi người đều như nhau?Thẩm Tam Xuyên bỗng dưng hơi chần chừ, không biết có nên bước tiếp không. Xuyên qua kẽ hở tán cây, anh chàng có thể loáng thoáng thấy kẻ kia. Cả áo quần lẫn dáng điệu người ấy đều giống một thượng tiên cực kỳ tươm tất. Dù không thấy rõ mặt, nhưng vóc người khí chất kia đã cao sang vô cùng, cực kỳ bắt mắt, có cảm giác thanh thoát như vượt ngoài trần thế…
Hơn nữa không biết tại sao, anh chàng lại cảm thấy người này quen lắm, nhưng quen ở đâu thì không nói rõ được. Thật ra cũng không hẳn là quen, mà cứ kỳ kỳ sao ấy.
Chẳng lẽ đây là kiểu tình địch gặp nhau là ghen nổ đom đóm mắt như thiên hạ vẫn đồn?Nhưng mà, trong năm nhánh Thần Phong có nhân vật xuất chúng như thần tiên vầy ư? Sao chưa nghe ai nhắc tới bao giờ?…
“Vâng, những điều huynh nói đệ đều hiểu cả. Nhưng chuyện tới nước này…”
“Đệ biết huynh luôn muốn tốt cho tất cả mọi người.”
“… Nói ra sẽ chỉ khiến huynh ấy lo lắng hơn thôi, đệ không muốn làm huynh ấy phân tâm khi thi đấu.”
“Có thể ở bên đệ thêm lát nữa được không, đừng đi vội thế mà?”
…
Hai người đứng sát rạt nhau, giọng cũng đứt quãng không được hoàn chỉnh lắm. Thẩm Tam Xuyên vô thức bước lên, nào ngờ vừa lại gần đã nghe thấy Lục Lâm Trạch cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Thẩm Tam Xuyên tính chuồn, nhưng giây tiếp theo, Lục Lâm Trạch đã xuất hiện trước mắt anh chàng.
Hai người nhìn nhau, Lục Lâm Trạch có vẻ hơi khiếp sợ: “Sư huynh, huynh…”
“Không sao, ta không hiểu lầm đâu. Ta biết trông hai người như thế, nhưng thật ra lại không phải vậy.” Thẩm Tam Xuyên ngoái lại liếc rừng cây đã không còn bóng ai, “Đệ không cần giải thích, ta hiểu hết mà.”
Lục Lâm Trạch nhíu mày: “Huynh đang nói gì vậy, huynh nghe được gì rồi?”
Thẩm Tam Xuyên thở dài: “Thì cảnh kinh điển với tình đầu khó quên thôi. Hình như đệ vẫn còn thích người đó lắm, không muốn để người đó đi.”
Lục Lâm Trạch: “Sư huynh, huynh thật sự hiểu lầm rồi, thực ra người đó chính là hu…”
“Ta đã bảo không cần giải thích mà!” Thẩm Tam Xuyên đột nhiên ôm chặt Lục Lâm Trạch, giọng nói có vẻ hơi gượng gạo, “Vừa nãy đệ có ôm y không?”
“…”
Thế là ôm rồi.“Ta hiểu rồi, vậy… có hôn y không?”
Không được hôn! Không được hôn! Tuyệt đối không được hôn!!!Mặt Lục Lâm Trạch đỏ lên: “Không…”
“Tốt, cãi nhau, giận dỗi, chiến tranh lạnh, chia tay, quay lại, miễn hết mấy bước này đi, ta sẽ nhảy thẳng đến phần tha thứ cho đệ.”
Lục Lâm Trạch cười khổ: “Trước kia huynh bảo huynh không ghen, nào ngờ huynh ghen ghê thế, mới có tí tẹo mà đã tưởng tượng ra cả quá trình rối nùi ấy rồi à?”
“Ôm một xíu thôi có gì đâu, ta không ghen chút nào nhé.” Thẩm Tam Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh, kéo tay Lục Lâm Trạch định đi, “Về thôi, sắp bắt đầu thi rồi.”
Lục Lâm Trạch không động cựa, hắn giật mạnh cái tay đang nắm mình, ôm Thẩm Tam Xuyên vào lòng.
“Làm gì đấy?”
“Cho huynh cảm giác an toàn.” Hắn siết chặt anh chàng từ đằng sau, “Có một số chuyện bây giờ đệ chưa giải thích rõ được ngay, nhưng không sao, chân tướng sẽ lộ ra ngay thôi. Đệ sẽ chung tình với sư huynh đến già, không bao giờ có kẻ thứ ba. Quá khứ, hiện tại, tương lai đều chỉ có mình huynh.
“Nhưng thấy huynh ghen vì đệ, lòng đệ vẫn hơi mừng thầm, đệ thích cảm giác được huynh dựa dẫm.” Hắn ôm ghì anh chàng, giữ chặt bàn tay đang hơi kháng cự của Thẩm Tam Xuyên, rồi đan mười ngón, “Sư huynh, đệ thật sự chỉ có huynh.”
“…”
Hai người quay về hội trường chính, phát hiện người ta đã tuyên bố xong nội dung vòng tỷ thí đầu tiên. Họ hỏi các sư huynh thì mới biết, nội dung vòng thi đầu là năm phái vây bắt sói Xích Huyết. Thời hạn là trong ba ngày, ba ngày sau, tiên môn nào bắt được nhiều sói Xích Huyết nhất sẽ đứng hạng đầu. Hạng một được 5 điểm, hạng hai 4 điểm,… cứ loại suy dần.
Nhưng đám người mới không phải đối thủ của yêu thú sói Xích Huyết, nên nhìn sơ đã biết vòng thi này là để các tuyển thủ đẳng cấp cao so bì, xem ai bẫy được nhiều sói Xích Huyết về cho tiên môn nhà mình nhất.
Dãy núi Cổ Xuyên Giang là vùng núi có nhiều sói Xích Huyết nhất, vòng thi đầu được sắp xếp ở đây.
Để quây sân thi đấu, Chưởng môn của năm phái cùng chung tay tạo một kết giới bao vùng núi Cổ Xuyên Giang này lại. Một phần là để ngừa thành viên của năm phái nhờ người ngoài gian lận, một mặt cũng để bảo vệ đệ tử năm phái khỏi bị đám tu ma đánh lén.
Nhưng sói Xích Huyết xảo trá trời sinh, cực kỳ khó tìm. Dù kỹ năng của đằng ấy giỏi cỡ nào, cũng chẳng có mấy tác dụng khi đi tìm con mồi.
Từ khi cuộc thi bắt đầu, Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa động cựa. Nhưng Nhan Hoán Chu thì khác, sáng sớm ngày ra hắn đã đưa mấy đệ tử cấp cao đi vây bắt sói Xích Huyết. Trước khi đi, hắn ta còn không quên mỉa mai: “Người mới không dám xớ rớ yêu thú thì cứ ở lại doanh trại làm mấy cái lồ ng nhốt thú đi, kẻo chúng ta săn sói Xích Huyết về lại không có chỗ để.”
Thẩm Tam Xuyên vuốt cằm, ra chiều chiêm nghiệm về câu nói này. Tìm mồi đã khó rồi, kiếm chỗ nhốt mồi cũng là một vấn đề nan giải đây.
Dãy núi Cổ Xuyên Giang cực kỳ rộng lớn. Đàng xa là đỉnh vàng tuyết đọng ngàn năm không tan, ở gần rặt những thác nước rừng rậm trù phú, núi non trùng điệp, che trời thiếu nắng. Qua sát từ nơi cao, toàn bộ nơi này có hình ngũ giác. Năm môn phái tu tiên lớn, mỗi bên chiếm đúng một góc. Còn hội trường chính được tiên lực rót thẳng, treo lơ lửng giữa không trung. Ngẩng đầu nhìn lên, trông chúng như những tòa lầu san sát nối liền, vô cùng tráng lệ.
Thẩm Tam Xuyên mất cả buổi sáng dạo hết một vòng doanh trại của Ải Phong Nguyệt để làm quen địa hình. Sau khi về, anh chàng thấy kha khá sư huynh đang đốn củi làm lồ ng. Anh chàng tính đi lên bảo thật ra không cần làm đâu, lồ ng này không nhốt nổi yêu thú, nào ngờ lại thấy đám người Đài Yên Vân mang một con sói Xích Huyết đi về phía họ.
Các đệ tử của Ải Phong Nguyệt đều kinh ngạc, không ngờ Đài Yên Vân đã săn được sói Xích Huyết sớm vậy rồi. Mấy môn phái khác có khi còn chưa thấy bóng sói Xích Huyết ấy chứ!
Tốc độ này đúng là ghê thiệt!
Con sói Xích Huyết kia bị kết giới đàn áp. Nó nhe nanh nhếch mép muốn giãy giụa, nhưng bị sức mạnh của kết giới đè cho không nhấc nổi đầu.
Người ta xài luôn kết giới, mà họ còn phải làm lồ ng nhốt ư?
Ôi so sánh mới thấy đau thương… Hay thôi đừng làm nữa, để củi đó đốt lửa trại cho lành!Kẻ dẫn đầu nhóm người này chính là Thương Vân. Y lập tức đi đến trước mặt Thẩm Tam Xuyên, gấp quạt lại cười nói: “Tam Xuyên huynh, ta muốn tới đây ngỏ lời hợp tác với huynh. Để biểu đạt thành ý, ta xin dâng con sói Xích Huyết đầu tiên bên ta săn được làm quà.”
Thẩm Tam Xuyên không có thiện cảm với Thương Vân, ánh mắt anh chàng nhìn y vô cùng lạnh lùng. Anh chàng còn chưa kịp mở miệng, Lục Lâm Trạch đã lên tiếng: “Giữa chúng ta, chắc chẳng có chuyện hợp tác gì để bàn đâu.”
Thương Vân nhìn về phía Lục Lâm Trạch: “Kính chào tiểu sư thúc. Đài Yên Vân chúng ta luôn là môn phái đội sổ, tiểu sư thúc coi thường chúng ta cũng là lẽ bình thường.”
Lục Lâm Trạch cười đáp: “Biết thế mà vẫn chưa đi hả?”
“Tiểu sư thúc đừng vội vã chối từ như vậy, chẳng lẽ người không tò mò tại sao một tiên môn đội sổ lại săn được sói Xích Huyết đầu tiên sao?”
Thẩm Tam Xuyên bảo: “Nói thử xem nào.”
“Thật ra là thế này, trong số các đệ tử của Đài Yên Vân chúng ta, có người từng làm nghề thợ săn trước khi vào môn phái. Tuy rằng dã thú bình thường có sự khác biệt rất lớn với yêu thú, nhưng bản thân họ là thợ săn, nên tu hành xong lại càng nhạy cảm hơn trước con mồi, bởi vậy năng lực săn mồi cũng lợi hại hơn lũ dân thường chúng ta rất nhiều, dễ nhận ra những thứ mà chúng ta khó lòng phát hiện. Nếu đệ tử của Ải Phong Nguyệt đồng ý hợp tác với Đài Yên Vân, thì bên ta sẽ chịu trách nhiệm tìm thú, quý phái chịu trách nhiệm săn bắt, vậy là lợi cả đôi đường còn gì?”
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Các ngươi đã có tiên tu thạo việc săn bắn, sao không tự săn thêm, mà lại bắt chúng ta săn hộ?”
“Sói Xích Huyết là yêu thú, phần lớn đệ tử vừa vào môn phái trong vòng 10 năm của Đài Yên Vân bên ta đều không phải đối thủ của sói Xích Huyết. Dù có thể dễ dàng tìm ra chúng, nhưng chẳng mấy người đủ khả năng giao thủ với chúng…”
Đối phương chưa kịp nói hết, Thẩm Tam Xuyên đã mở miệng cắt ngang hông: “Xin lỗi, ta từ chối.”
Lời đề nghị của Đài Yên Vân có vẻ không tồi, một bên dùng cơ trí, bên kia xài cơ bắp. Nhưng trên thực tế, sói Xích Huyết hung hãn vô cùng, còn xảo trá đa đoan. Dù có là đệ tử cấp bậc cao, đánh nhiều lần vẫn rất dễ bị thương. Một khi hao hết sức, dẫu có bắt được nhiều sói Xích Huyết đến mấy, cũng chỉ như may áo cưới cho người khác mà thôi. Vì luật thi không quy định không được cướp sói Xích Huyết của người khác. Không còn sức chiến đấu, thì còn chẳng canh nổi con mồi mình đã săn được.
Thương Vân bị Thẩm Tam Xuyên từ chối thẳng thừng cũng không buồn bực, chỉ cười nói: “Ta không ép hai vị, nếu sau này hai vị muốn hợp tác, thì ta vẫn hoan nghênh. À, đúng rồi, ta vẫn tặng quý phái con sói Xích Huyết này nhé. Dù sao cũng là con sói Xích Huyết đầu tiên mà, nói sao nhỉ, coi như chúc đằng ấy lấy được hạng đầu.”
Thẩm Tam Xuyên: “Được, giữ lại đi.”
Đợi Thương Vân đi khuất, các đệ tử của Ải Phong Nguyệt sôi nổi ùa tới quây quanh sói Xích Huyết để quan sát. Lông tóc toàn thân nó đều có màu đỏ sậm, như nhuộm đầy máu tươi. Trông nó vô cùng hung hãn, nếu không có kết giới nhốt lại, e là nó đã nổi điên cắn người tùm lum rồi.
“Thẩm sư đệ, có cần tụi ta làm gì không?”
“Đúng vậy đúng vậy, Thẩm sư đệ, đệ có yêu cầu gì thì cứ nói với bọn huynh, đừng khách khí!”
“Không sai, tuy tụi ta chỉ là một lũ tay mơ vừa qua Kỳ Luyện Khí, nhưng vẫn muốn góp một phần sức lực cho môn phái mình!”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Sẽ có lúc cần mọi người giúp đỡ ạ, giờ mình đừng sốt ruột vội.”
“Được, chúng ta nghe theo Thẩm sư đệ hết!”
Mọi người lùi xuống, Thẩm Tam Xuyên đột nhiên hỏi hệ thống: Loại yêu thú này khó tìm lắm hả?
【 Hệ thống: Đúng là không dễ tìm đâu. Tuy dãy núi Cổ Xuyên Giang rộng lớn, số lượng sói Xích Huyết cũng nhiều, nhưng muốn tìm chúng cũng không dễ, vì chúng có rất nhiều cứ điểm. Hơn nữa chúng rất cảnh giác với kẻ theo dõi, thậm chí con nào ranh ma là còn dụ tóm cả thợ săn 】
Thẩm Tam Xuyên: Hình như sói là động vật quần cư nhỉ? Sói Xích Huyết cũng vậy à?
【 Hệ thống: Chuẩn 】
Thẩm Tam Xuyên: Nếu tớ nhớ không nhầm, yêu thú kiểu này thích ăn yêu linh nhỏ nhất phải không?
【 Hệ thống: Không sai. Ẹc, ký chủ, cậu hỏi cái này làm gì? 】
Thẩm Tam Xuyên tiện tay triệu hồi Thỏ Lắc Lư ra. Thỏ Lắc Lư đang ăn cà rốt, liếc một cái tự dưng thấy sói Xích Huyết nhe nanh với mình, nó sợ quá vứt vội cà rốt đi, xoay đít bổ nhào vào người Thẩm Tam Xuyên: “Chủ chủ chủ chủ nhân… Mau cứu cứu cứu…”
Thẩm Tam Xuyên nhấc Thỏ Lắc Lư sắp cọ lên mặt mình xuống, chợt thấy con sói Xích Huyết trước mặt trông sốt sắng hơn vừa nãy tận mấy chục lần, dòng nước bọt thèm thuồng điên cuồng chảy xuống từ khóe miệng nó. Sau đấy là tiếng đổ vỡ, sói Xích Huyết đột nhiên phá kết giới nhảy bổ ra, há mồm nhào về phía Thỏ Lắc Lư trong tay Thẩm Tam Xuyên!
Ánh kiếm lóe lên trên tay Thẩm Tam Xuyên, sói Xích Huyết bị anh chàng đập văng xuống đất.
Mọi người đều hú hồn hú vía trước tiếng động này. Ai dè họ chưa kịp thấy Thẩm Tam Xuyên ra tay thế nào, con yêu thú kia đã lăn kềnh ra. Cả đám đều mắt chữ A mồm chữ O.
Anh chàng thờ ơ nói: “Ngon, biết cách giành thắng lợi ra sao rồi.”
[HẾT CHƯƠNG 87]