“Thật sự không giận.”***
Nhan Hoán Chu kích động quát tháo: “Thẩm Tam Xuyên! Ngươi chớ có ăn nói bừa bãi ở đây! Lần đấy chính ngươi và Lục Lâm Trạch tự trượt chân rơi xuống vách núi, ta còn tốt bụng đi tìm các ngươi khắp nơi. Giờ ngươi lại vu oan cho ta là đẩy các ngươi xuống núi ư? Đừng có gắp lửa bỏ tay người như thế!”
Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng nhìn Nhan Hoán Chu, như thể đã suy đoán được hắn sẽ nói như vậy.
Nguyễn Thanh Linh bước ra từ trong đám đông: “Ta có thể làm chứng, lúc ấy ta tận mắt nhìn thấy huynh đẩy Thẩm sư đệ và Lục sư đệ xuống sườn núi. Có điều hồi đó chúng ta đều không phải đối thủ của huynh, nên đành phải nhịn nhục! Chuyện tới nước này, huynh chẳng những không biết hối cải, mà còn năm lần bảy lượt muốn hãm hại Thẩm sư đệ, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng đồng môn để vu oan giá họa cho đệ ấy, quả thực tội không thể tha!”
Nhan Hoán Chu chỉ vào Nguyễn Thanh Linh, nói: “Cô… cô thích nó từ lâu, tất nhiên sẽ nói dối để bênh vực nó rồi! Lũ chúng bay đều là cá mè một lứa, làm chứng nỗi gì!”
Thấy Nhan Hoán Chu nói sẵng với cả Nguyễn Thanh Linh, Thẩm Tam Xuyên bèn đứng ra giữa hai người, duỗi tay lấy huy hiệu vàng khắc hoa văn tam hoa của Ải Phong Nguyệt mà mình đã chuẩn bị từ lâu ra: “Nhan Thủ Tịch hẳn vẫn còn nhớ thứ này chứ?”
Nhan Hoán Chu đang tỏ vẻ khinh khi, nhưng thấy món đồ trong tay Thẩm Tam Xuyên, hắn ta lập tức trợn tròn mắt: “Tại sao huy hiệu tam hoa của ta lại ở trong tay tên khốn nhà ngươi?! Chắc chắn ngươi trộm của ta rồi, dòng thứ đầu trộm đuôi cướp! Đồ vô liêm sỉ!”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Nếu nửa năm trước ngươi nói thế, có khi mọi người còn tin ngươi rồi nghi ngờ ta đấy… Nhưng giờ ta đã là đệ tử thân truyền duy nhất được chính sư tôn thừa nhận, ngươi cảm thấy, với thân phận này, ta có cần phải trộm huy hiệu vàng tam hoa của ngươi không?”
Đệ tử thân truyền mới là Chưởng môn tương lai được công nhận. So ra, thân phận đệ tử thủ tịch chẳng là cái thá gì. Bốn năm thi lại một lần, ai giỏi kẻ đó ăn, đấy là điều mọi người đều tỏ.
“Ngươi!” Nhan Hoán Chu bị Thẩm Tam Xuyên chọc trúng nỗi đau. Hắn ta tức muốn hộc máu, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra cách gì để phản bác! Hắn đi tìm huy hiệu vàng tam hoa hơn nửa năm ròng, luôn lo lắng bị Thẩm Tam Xuyên trộm mất. Thậm chí có lần hắn ta còn chạy về núi tuyết để tìm thử, nhưng chỉ phí công vô ích. Có điều, suốt nửa năm qua Thẩm Tam Xuyên chưa bao giờ vạch trần hắn trước mặt bất cứ ai, cho nên hắn ta bắt đầu lơi là cảnh giác, tưởng rằng Thẩm Tam Xuyên cũng không có huy hiệu, không làm gì được mình!
Nhưng hôm nay, tên họ Thẩm kia cố ý chọn thời cơ này, là để tính sổ tất cả tội nghiệt của hắn, khiến hắn ta không trốn tránh được!
Thẩm Tam Xuyên, ngươi nhịn giỏi đấy!Trước kia ta quả thực đã xem thường ngươi, còn tưởng ngươi là đứa hiền lành dễ bắt nạt, nào ngờ ngươi lại hiểm độc như thế, cắt cả đường lui của ta nữa!Thẩm Tam Xuyên thấy Nhan Hoán Chu tức quá không nói nổi, thì dứt khoát giơ huy hiệu vàng tam hoa lên, để mọi người được thấy rõ: “Chiếc huy hiệu vàng tam hoa này tượng trưng cho đệ tử thủ tịch! Ngẫm lại, đây chính là vật chứng mà ta đã gỡ xuống từ người ngươi khi ngươi đẩy chúng ta xuống vực!”
Mọi người xì xào bàn tán, chỉ trỏ Nhan Hoán Chu, đủ kiểu từ ngữ mạt sát chui vào tai hắn ta. Đến cả những đồng môn vốn đứng chung với hắn cũng cách xa hắn ta như nhìn thấy thứ dơ bẩn gì vậy.
“Không phải, không phải thế…” Hắn ta hoảng loạn lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Tam Xuyên tràn ngập vẻ hận thù. Ngay sau đó, một thanh kiếm tiên xuất hiện trong tay hắn, nhanh chóng bay vút về phía Thẩm Tam Xuyên, “Ngươi là cái thá gì, sao có thể sánh được với ta, ngươi chỉ tốt số hơn ta thôi! Chưởng môn sư tôn ưu ái ngươi thì đã sao, ngươi cũng mới nhập môn một năm, nếu phải bàn thực lực, thì ngươi không phải là đối…”
Hắn ta còn chưa nói xong, thanh kiếm tiên hắn đang cầm đã bị một sức mạnh khiến người ta phải run sợ cắt làm hai đoạn!
Mũi kiếm vẫn còn xoay tròn, sau khi bị quẳng lên đập xuống, nó cắm sâu vào trong đất!
Ứng Kiếp trong tay Thẩm Tam Xuyên tỏa ra luồng khí lạnh nhè nhẹ, khiến nhiệt độ quanh anh chàng lập tức hạ xuống mức đóng băng: “Nếu bàn thực lực, thì ta cũng chẳng để ngươi vào mắt lâu rồi. Tự cao tự đại vừa vừa thôi, sư huynh.”
Nhan Hoán Chu ngây dại nhìn thanh kiếm gãy đã không còn linh khí: “Sao lại… Không thể nào gãy được… Rõ ràng ngươi mới cấp 6, không thể nào!”
“Ngươi cứ chờ đến hết hội thi, rồi về Ải Phong Nguyệt chịu phạt đi… Nhưng, ta còn nhớ điều luật tối kỵ hàng đầu của Ải Phong Nguyệt chính là hãm hại đồng môn! Nhan Thủ Tịch tự mình kiểm chứng nhé. Ngươi nên bị trừng trị đúng luật, lấy đấy làm tấm gương răn đe kẻ khác!”
Nhan Hoán Chu nghe vậy thì xoay người toan chạy, nhưng bỗng bị một bụi gai màu đen túm chặt. Sau đấy hắn ta bị treo ngược trên kết giới đầy sói Xích Huyết. Mấy trăm con sói Xích Huyết lập tức phấn khích há cái mồm đỏ lòm như chậu máu, muốn gặm c ắn Nhan Hoán Chu phía trên. Hắn ta sợ tới nỗi phải quẫy người né tránh liên tục!
“Thẩm Tam Xuyên, ngươi… ngươi thả ta xuống ngay!”
“Ngại quá, có phải ta trói ngươi đâu… Nhưng thật ra ta cảm thấy, trước khi vòng thi này chính thức kết thúc, ngươi vẫn nên ở đây canh kết giới hộ chúng ta đi, coi như tự chuộc lỗi lầm.”
Mọi người đều cười phá lên, như giũ bỏ được thứ dơ bẩn. Chẳng ai thương cảm cho cảnh ngộ của Nhan Hoán Chu cả.
Đám đàn em cứng cựa Nhan Hoán Chu từng bồi dưỡng hầu hết là đệ tử trên mười năm. Hiện giờ chúng đều không có tư cách tham gia Tiệc chung Năm nhánh, chỉ mình hắn mang thân phận đệ tử thủ tịch nên mới được dự thi. Nay hắn ta một thân một mình, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
Hại người không được, chung quy sẽ thiệt mình thôi.
…
Qua nửa đêm, mọi người đã đi ngủ cả. Thẩm Tam Xuyên ngồi ở rìa kết giới, có vẻ không định đi. Lục Lâm Trạch ngồi cạnh Thẩm Tam Xuyên, nhẹ nhàng ấp tay mình lên tay anh chàng: “Sư huynh nghỉ một lát đi, đệ canh kết giới cho huynh.”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu.
“Sư huynh còn không tin cả đệ ư?” Lục Lâm Trạch ghé lại gần, nét mặt đượm vẻ lấy lòng, “Đệ biết huynh cố ý đợi tới ngày cuối mới dụ sói Xích Huyết về, chính là để phòng ngừa những môn phái kia cháy nhà hôi của. Giờ huynh không chịu đi ngủ cũng vì muốn bảo vệ khoảnh khắc quyết định chiến thắng. Huynh còn nhân cơ hội này tự tay giải quyết Nhan Hoán Chu. Giờ trong ngoài Ải Phong Nguyệt, ai cũng khen sư huynh nức nở… Sư huynh đúng là giỏi lắm ạ!”
Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch: “Khỏi cần nịnh hót, có phải đệ mới quen ta hôm nay đâu.”
Lục Lâm Trạch cười cười, đang định hôn lên môi Thẩm Tam Xuyên, thì lại bị Thẩm Tam Xuyên quay mặt đi né tránh.
Lục Lâm Trạch ấm ức nói: “Còn dỗi đệ, không cho đệ chạm vào huynh à?”
Thẩm Tam Xuyên chỉ ra đằng trước: “Không phải, bao nhiêu con mắt đang nhìn kìa.”
Lục Lâm Trạch lia mắt theo hướng Thẩm Tam Xuyên chỉ, thấy ngoài mấy con sói đằng xa đang cố sức nhảy lên cắn Nhan Hoán Chu bị treo dốc đầu, thì hầu hết số sói Xích Huyết còn lại đều ngồi xổm im ru trước mặt hai người, nhìn họ bằng đôi mắt tràn trề chờ mong. Có vài con còn như đang phụ họa, ngửa đầu tru à hú à hú.
Lục Lâm Trạch hơi cạn lời, hắn ngẫm ngợi rồi nói thêm: “Đệ lấy chút đồ ăn cho huynh, trời lạnh, có đồ lót dạ sẽ ấm áp hơn.”
Lục Lâm Trạch đi rồi, hệ thống nhìn Thẩm Tam Xuyên, bỗng nhiên ngộ ra.
【 Hệ thống: Ký chủ, thật ra cậu là chòm sao Ma Kết đúng không? 】
Thẩm Tam Xuyên tỏ vẻ khó hiểu ra mặt: Gì cơ?
【 Hệ thống: Từ khi cậu thấy Tôn thượng hẹn hò với crush cũ trong rừng, bầu không khí giữa hai người cứ lạ lạ sao ấy 】
Thẩm Tam Xuyên chống đầu: Lạ thế nào?
【 Hệ thống: Thoạt trông cậu có vẻ rất tự nhiên, như thể không làm sao cả. Tôn thượng nói chuyện với cậu, cậu vẫn trả lời bình thường. Ngài ấy làm gì, cậu cũng phối hợp làm theo… Nhưng thái độ của cậu rất là lạnh nhạt xa cách, kiểu… ẹc, thờ ơ lạnh lẽo á 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ không thờ ơ lạnh lẽo nhá.
【 Hệ thống: Cậu nhìn mà xem, nhìn mà xem, chính cái thái độ này đấy! Đúng kiểu tức giận kinh điển của chòm sao Ma Kết rồi còn gì?! Ngoài miệng thì bảo anh không giận đâu, nhưng làm gì cũng thể hiện là mình đang tức đấy, lạnh lùng ghê luôn… Uầy, mấy nay tui thấy Tôn thượng luôn liều mạng lấy lòng cậu đó, mà cậu cứ bơ ngài ấy hoài, bạo hành lạnh ngài ấy. Ngài ấy âu lo sắp hẹo tới nơi rồi kìa 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ bạo hành lạnh nó hồi nào? Đừng nói linh tinh.
【 Hệ thống: Giờ cậu chả chịu chủ động bắt chuyện với ngài ấy, ngài ấy chọc một cái, cậu mới động một tẹo, hoàn toàn không giống tương tác đẩy đưa gần gũi thân thiện của hai người hồi xưa… Ký chủ, bình thường không ai biết, chớ cậu mà ghen, thì cũng kinh khủng khiếp lắm 】
Thẩm Tam Xuyên: Đã bảo tớ không ghen rồi mà.
【 Hệ thống: Thừa nhận đi, rõ ràng cậu ghen muốn chết… Nhất là khi cậu thấy vầng hào quang của anh crush kia cũng chả kém mình. Hê hê, có phải cậu tự ti không, sợ mình không bì được với crush của Tôn thượng ấy? Thật ra cậu có thể yên tâm, Tôn thượng tuyệt đối không hai lòng với cậu đâu, cờ-rắt với chả cờ-rút, đều là chuyện xưa như Diễm rồi, không thể so sánh với ký chủ được đâu 】
Thẩm Tam Xuyên: … Đằng ấy lắm chuyện vậy từ hồi nào đó?
【 Hệ thống: Thì tui thương Tôn thượng thôi á! Vị trí của cậu trong lòng ngài ấy còn chưa đủ rõ ràng sao? 】
Thẩm Tam Xuyên: Nó đáng để đằng ấy xót thương à?
【 Hệ thống (hậm hực): … Thôi, tui chả nói nữa, vậy cậu sinh ngày mấy á? 】
Thẩm Tam Xuyên: 18/1.
【 Hệ thống: Chậc chậc, đúng sao Ma Kết rồi còn gì 】
Thẩm Tam Xuyên: …
Sau đấy Lục Lâm Trạch cầm một cái lò con về. Hắn đặt nó ở giữa hai người, bỏ ít thịt nướng lên, rồi lấy khá nhiều gia vị từ túi Bát Bảo Linh Lung của mình, thậm chí còn quét mật ong lên thịt nướng nữa! Đêm hôm khuya khoắt, mùi thơm dậy mũi làm lũ sói Xích Huyết rồ dại cả lên, ngồi nhìn chằm chằm chảy dãi.
Nướng thịt xong, hắn đưa miếng ngon nhất cho Thẩm Tam Xuyên, đoạn cầm một bình trà nhỏ, lấy mấy quả táo tàu ra, bỏ hạt cho thịt táo vào bình trà, đậy nắp đun lên: “Sư huynh, lát nữa ăn xong huynh uống miếng trà táo nóng cho ấm nhé.”
Thẩm Tam Xuyên không nói gì, chỉ chầm chậm ăn thịt nướng, hương vị vẫn ngon lành như trước.
Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tam Xuyên ăn những thứ mình đã chuẩn bị tỉ mẩn: “Sư huynh, ngon chứ ạ?”
“Ừ.”
“Huynh còn muốn ăn gì thì cứ nói với đệ, nhưng đừng dỗi đệ nữa nhé, đệ thật sự biết sai rồi!”
Thẩm Tam Xuyên không nhìn hắn: “Khát nước.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì vội vàng rót một ly trà táo nóng, thổi cẩn thận. Sau khi chắc chắn trà ấm vừa miệng, hắn mới đưa tới trước mặt Thẩm Tam Xuyên: “Không nóng đâu, nhưng trà chưa ngấm vị táo, sư huynh uống tạm đã nhé.”
Thẩm Tam Xuyên nhận cốc uống một ngụm: “Cảm ơn.”
Lục Lâm Trạch nghe được tiếng “cảm ơn” này, lập tức ấm ức vô cùng: “Sư huynh, huynh lại còn cảm ơn đệ nữa, trước nay huynh có cảm ơn đệ bao giờ đâu! Đệ thật sự biết lỗi rồi, về sau đệ sẽ không bao giờ đi gặp những người huynh không thích một mình nữa!”
Thẩm Tam Xuyên: “Không sao, đệ nhớ thương người ta 20 năm ròng, vất vả lắm mới chờ được tới ngày người ta xuất hiện. Gặp riêng nhau, kìm lòng không đặng ôm nhau một cái cũng là bình thường, ta nào phải hạng người vô lý như thế.”
Lục Lâm Trạch vội nói: “Không bình thường, không bình thường, tất cả là lỗi của đệ, đệ thề sẽ không có lần sau đâu! Xin huynh bớt giận…”
Thẩm Tam Xuyên lại uống một ngụm nước: “Ta thật sự không giận.”
[HẾT CHƯƠNG 89]