Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120:

Chương 120: Chương 120:Chương 120:

Lê Tinh bình tĩnh lấy một cục giấy trong bát ra, đưa cho Diệp Thanh Đình, Diệp Thanh Đình mở ra, sắc mặt có chút đờ đẫn trong chốc lát.

"Là gì là gì? Để tôi xeml"

Thôi Thiên Tiếu và Kỳ Minh cùng nhau chụm đầu lại, chỉ thấy trên giấy viết:

Đội Chuyên Trị Bất Phục.

Không cần đoán cũng biết, đây chắc chắn là tên đội do Lê Tinh nghĩ ra.

"Đội Chuyên Trị Bất Phục?"

Thôi Thiên Tiếu lẩm bẩm đọc đi đọc lại mấy lần, đột nhiên cười ha ha, nói: "Cái này hay, cứ gọi là đội Chuyên Trị Bất Phục! Ai dám không phục thì trị!"

"Có phải... quá ngông cuồng không?" Kỳ Minh hơi lo cái tên này sẽ khiến họ bị ghét.

"Chúng ta lập đội là để đánh nhau giành vị trí đầu, không điên không ngông thì mời đối thủ uống trà liên hoan à?" "Đã bốc được rồi thì là ý trời, cứ gọi là đội Chuyên Trị Bất Phục đi." Diệp Thanh Đình đóng đinh.

Việc xong xuôi, phủi tay áo đi, giấu công và danh, Lê Tinh "Hoàn toàn không có tinh thần lực" trở về phòng tu luyện Vạn Cổ Trường Thanh Quyết.

Nhà họ Sở.

Chiếc bàn ăn dài trải khăn trải bàn nhung đỏ thẫm, trên bày đầy những món ăn tinh xảo ngon miệng, ba người đang dùng bữa.

Họ ngồi cách nhau rất xa, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng dao ăn cọ vào đĩa, tiếng chân người hầu đi lại rót rượu và tiếng cốc chén va vào nhau nhẹ.

Ăn xong, người hầu dọn đĩa, đổi sang trà nóng, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa mở lời với giọng điệu hờ hững: "Vân Dật, vết thương của con thế nào rồi?"

Sở Vân Dật nhấp một ngụm trà, đáp: "Tốt hơn rồi."

Sở Du mười ngón đan vào nhau, đặt trên đùi, nhìn người con trai có tướng mạo giống mình như đúc, nói: "Ừ, nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, nếu không tốt hơn thì đúng là không nên."

Sở Vân Dật cúi đầu không nói.

"Vậy thì từ ngày mai con hãy đi lại nhiều hơn với những người thừa kế của các gia tộc khác, liên lạc tình cảm. Đó đều là những người sẽ trở thành nhân mạch và đồng minh của con trong tương lai, không được chậm trễ. Quan trọng nhất là, trong thời gian con dưỡng thương, bên ngoài đồn đại khắp nơi, nói rằng cảnh giới của con tụt dốc, tinh thần lực cạn kiệt, không còn làm được Phù Văn sư nữa."

"Con càng không lộ diện, tin đồn càng lan truyền, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc kinh doanh và giá cổ phiếu của nhà họ Sở, tập đoàn Sở thị tổn thất rất lớn. Cách nhanh nhất và tốt nhất để xoay chuyển tình thế là con xuất hiện trước công chúng, tin đồn sẽ tự sụp đổ."

Sở Vân Dật cụp mắt, trên mặt không biểu lộ cảm xúc.

"Anh cả! Anh nhìn sắc mặt của Vân Dật xem, có giống như đã tốt hơn không? Bây giờ thằng bé cần nghỉ ngơi, chứ không phải đi liên lạc tình cảm với đám con cháu, càng không phải biểu diễn trước đám đông!"

Sở Anh đập mạnh vào bàn, khiến tách trà nhảy dựng lên. Bà thật không hiểu, tại sao anh cả luôn coi lợi ích gia tộc quan trọng hơn cả con trai ruột!

"Em hiểu gì! Nó là người nhà họ Sở, đã hưởng bổng lộc của gia tộc thì phải trả giá cho lợi ích gia tộc, kể cả mạng sống!"

"Nhà họ Sở nhà họ Sở, trong đầu anh chỉ toàn là nhà họ Sở, có từng nghĩ đến thằng bé là con trai anh, chứ không phải người hầu, càng không phải công cụ không!"

"Câm miệng!" Sở Du tức giận đến mức không kiềm chế được: "Không có nhà họ Sở, em có thể làm chỉ huy quân đoàn số một không?"

"Em..."

Sở Anh nghẹn lời, bà rất muốn phản bác nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.

Chi phí của bốn quân đoàn rất lớn, tiền cung cấp quân nhu, vật tư vũ khí, lương thực trang bị, v.v., chỉ dựa vào tiền của chính phủ thì không đủ để xoay xở, mỗi quân đoàn đều có chuỗi tiền của của các thế gia hỗ trợ. Thế gia đầu tư vào quân đoàn, quân đoàn dùng chiến lợi phẩm để trả lại cho thế gia, đây là bí mật công khai ở đại lục Càn Nguyên.

Chỉ huy của bốn quân đoàn, ngoài việc phải có tố chất quân sự và tầm nhìn chiến lược vững vàng, còn phải xem xét đến gia tộc đứng sau, có tiềm lực kinh tế hùng hậu hay không, có đủ khả năng chi trả cho quân đoàn hay không.
Bình Luận (0)
Comment