Chương 145:
Chương 145:Chương 145:
"Bánh Donut của cậu có thể nói là dành riêng cho chú ruột tôi, tôi không cần đoán cũng biết, chú ấy chắc chắn sẽ không cân nhắc đến phù trận đắt tiền nữa, vì vậy tôi muốn đi trước một bước, thay chú ruột tôi đàm phán hợp tác với cậu."
Lê Tinh: "Được, sau khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ chế thêm một số để bán ở cửa hàng Hữu Gian Thương Phố, cậu bảo chú ruột cậu đến mua, giá cả tuyệt đối công bằng. Tôi có thể điều chỉnh liều lượng tùy theo kích thước của tàu, tàu lớn có thể dùng thuốc cô đặc. Nếu chú ruột cậu thấy Bánh Donut ổn thì hợp tác lâu dài còn được giảm giá."
Thôi Thiên Tiếu mừng rỡ quá đỗi: "A Tinh à! Tôi yêu cậu chết mất!"
Thôi Thiên Tiếu lao tới định ôm chầm lấy Lê Tinh nhưng Diệp Thanh Đình và Kỳ Minh mỗi người kéo một chân lôi cậu trở lại, cả người cậu úp mặt xuống sàn tàu cọ xát, phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ta sởn gai ốc.
Trước màn hình, La Quân cau mày hỏi:
"Cửa hàng Hữu Gian Thương Phố? Rốt cuộc là tiệm nào vậy?"
Văn Đạo khinh thường: "Cô còn chưa biết à, mấy đứa nhóc đó đầu tư một cửa hàng, tên là Hữu Gian Thương Phố, cô nói xem có phải tên mà người bình thường nghĩ ra được không?”
La Quân: "...... Đám đặt tên dở tệ tụ tập lại với nhau!"
Kim Hoa thì âm thầm ghi nhớ cái tên này, đợi cuộc thi kết thúc, nhất định phải mua một chiếc Bánh Donut về nghiên cứu.
Mặt nước sông Peterson rộng lớn, gió nhẹ thổi qua, gợn sóng lăn tăn. Dưới mặt nước yên bình, cũng giống như sâu trong khu rừng tĩnh lặng, ẩn chứa vô số sát khí.
Một con lươn nước dài hơn 10 mét vừa ăn no nê, đang từ từ bơi tiêu hóa thức ăn, không chút cảnh giác bơi vào một đàn cá nhỏ chỉ dài bằng ngón tay.
Những con cá nhỏ lộ ra hàm răng không cân xứng với cơ thể, vây quanh con lươn nước điên cuồng cắn xé, mười mấy giây sau, con lươn nước chỉ còn lại một bộ xương hoàn chỉnh, từ từ chìm xuống đáy sông, bị bùn lầy che phủ.
Đàn cá nhỏ ăn no nê, lười biếng trôi theo dòng nước nhưng lại bị rong biển ăn thịt quấn lấy, số phận của con lươn nước cũng ập đến với chúng, rất nhanh đàn cá đã bị rong biển ăn thịt hút sạch máu thịt thành phân bón, còn rong biển thì bị thú ăn cỏ nhổ tận gốc, nuốt vào bụng...
Chuỗi thức ăn liên hoàn, chuyện mạnh được yếu thua luôn xảy ra trong nước, không ai biết kẻ chiến thắng vừa rồi, giây tiếp theo sẽ chết trong bụng ai.
Dưới mặt nước kinh hoàng động phách, trên mặt nước lại một mảnh hòa hợp, một chiếc thuyền gỗ xinh đẹp lặng lẽ lướt trên mặt sông.
Có Bánh Donut hộ tống, chuyến du ngoạn của đội Chuyên Trị Bất Phục vô cùng thuận lợi, ngoài việc thỉnh thoảng có thủy thú cấp cao không có mắt tự động đưa thức ăn đến tận nơi, 4 người cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, thậm chí còn bắt đầu thấy chán.
Lúc này, Thôi Thiên Tiếu nhìn chằm chằm vào con cua móng ngựa trước mặt, vẻ mặt táo bón.
"A Tinh, thứ này thực sự ăn được sao?"
Đừng nói Thôi Thiên Tiếu nghi ngờ, ngay cả Diệp Thanh Đình và Kỳ Minh, khi đối mặt với con cua móng ngựa xấu xí như vậy, cũng cảm thấy không nuốt nổi.
"Không chỉ ăn được, mà còn rất bổ, cậu không tin tôi nhất định sẽ hối hận!"
Tuy nhìn cua móng ngựa xấu xí, trông giống như quái vật ôm mặt nhưng thể tích tinh thể của chúng rất nhỏ, tác dụng thanh lọc hỗn độn chỉ khí có hạn, vì vậy cua móng ngựa có yêu cầu rất cao đối với môi trường sống. Điều này cũng khiến thịt cua móng ngựa trở nên vô cùng tươi ngon, chỉ cần luộc bằng nước muối là có thể trở thành một món ăn ngon miệng.
Than Nông Đỉnh bốc hơi nghi ngút, bên trong là những con cua móng ngựa lớn nhỏ, lớp vỏ cứng cáp, nhìn khiến da đầu tê dại.
Lê Tinh trái lựa phải chọn, chọn một con to nhất, dùng ngón tay cái ấn mạnh, lật lớp mai tròn có răng cưa, để lộ phần thịt cua móng ngựa nóng hổi bên trong.
Nhìn thấy con cua móng ngựa đã lột vỏ, mặt Thôi Thiên Tiếu xanh mét: "Qe-"