Chuong 167:
Chuong 167:Chuong 167:
"Cô, cô cho họ ăn gì vậy?"
Trương Long mơ hồ nhìn thấy Lê Tinh cho họ ăn một loại thuốc kỳ lạ, hắn không cho rằng Lê Tinh sẽ hại họ nhưng chỉ sợ cô vì tốt bụng mà làm hỏng việc.
Trương Long thực tập trong quân đội hơn một năm nay, đã thấy quá nhiều Nguyên Linh giả vì dùng thuốc bừa bãi, dẫn đến nguyên tố bạo động, cả đời không thể sử dụng Nguyên Linh nữa, Trương Long tuyệt đối không muốn đồng đội của mình rơi vào tình trạng như vậy.
Thôi Thiên Tiếu lấy ra một lọ Thiên Nguyên Đan từ nút không gian, đổ ra một viên ném vào miệng, cánh tay phải đầy máu và gân đứt của cậu đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Tinh Nhi cho họ hồng dược cao cấp, dùng để chữa thương, có tiền cũng không mua được thứ tốt như vậy, đừng có không biết điều!"
Diệp Thanh Đình bị thương không quá nặng, không nỡ dùng Thiên Nguyên Đan thượng phẩm, ăn một viên loại thường bán trong tiệm. Thiên Nguyên Đan thượng phẩm khó luyện chế, phải dùng vào chỗ hiểm, tổn thất nhỏ như vậy của cậu thì đừng lãng phí.
"Long ca, Long ca--" Một tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Vũ khiến trái tim Trương Long như nhảy lên cổ họng, sợ nghe thấy hắn nói mình không khỏe.
"Sao vậy!"
"Tôi, tôi khỏe rồi?"
"Cái gì?"
Tiền Tiểu Võ vén áo lên, vết thương vừa rồi còn rỉ máu ồ ạt đã được làn da phẳng mịn bao phủ. Trương Long không dám tin đây là sự thật, không kịp tiếp tục gia cố bức tường đất, đưa tay sờ vào bụng Tiểu Vũ.
"Ha ha ha, Long ca, ngứa quá——!"
Trên bụng Tiểu Vũ vẫn còn vết máu nhưng làn da mịn màng không tì vết, đâu có chút dấu vết bị thương nào? Trương Long cũng thấy choáng váng, loại thuốc trị thương cao cấp nhất mà hắn từng dùng là cấp Địa, hiệu quả chỉ là giúp vết thương cầm máu đóng vảy. Tiểu Vũ đây là tình huống gì đây, loại thuốc có thể giúp vết thương nhanh chóng lành lại, chẳng lẽ... là cấp Thiên?
"Long ca, tôi cũng khỏe rồi!" Vương Lượng sờ đùi, rồi đứng dậy đi hai bước, ngoài việc còn hơi choáng váng sau khi mất máu, mọi thứ đều bình thường, Vương Lượng nhìn Lê Tinh với vẻ khó tin.
Tâm trạng của Trương Long lúc này không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung. "Học muội Lê Tinh, cô còn là người chữa bệnh?”
Lê Tinh gật đầu: "Cấp 10."
Bây giờ cô cũng có chứng chỉ hành nghề, hành nghề bốc thuốc một cách đàng hoàng, cảm giác thật tuyệt!
Tiền Tiểu Võ: "Long ca, học kỳ này anh đi thực tập, có nhiều chuyện không biết, Tinh tỷ võ, phù, liệu đều giỏi, đặc biệt lợi hại! Tôi mà nhận ra Tinh tỷ sớm hơn thì thế nào cũng không để Vương ca đi khiêu chiến với cô ấy."
Lời của Tiền Tiểu Võ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Thôi Thiên Tiếu: "Y cậu là Vương Lượng đánh với tôi thì chắc chắn thắng, tôi là yếu nhất à?"
Tiền Tiểu Võ vội vàng cười trừ: 'Không không không, Tiếu ca, tôi không có ý đó, đội Chuyên Trị Bất Phục thực lực đều ngang nhau, mọi người đều rất mạnh, không phân cao thấp."
Thôi Thiên Tiếu "xì" một tiếng, coi như mặc định.
Trương Long và hai người kia nhìn Lê Tinh với ánh mắt quá đỗi nồng nhiệt, Diệp Thanh Đình không khỏi khẽ ho một tiếng, thay cô giải vây:
"Các học trưởng, Lê Tinh không có năng lực tinh thần, luyện thuốc không dễ, Hồng dược chữa thương cao cấp vừa rồi, nguyên liệu cực kỳ quý hiếm, không nói đến giá thành cao, tỷ lệ thành công còn cực thấp, vì vậy chưa bao giờ bán ra ngoài. Mong mọi người đừng rêu rao, gây phiền phức không đáng có cho A Tỉnh."
Thôi Thiên Tiếu lén lút bĩu môi, Hồng dược cao cấp đúng là khó luyện chế nhưng tỷ lệ thành công của A Tinh không hề thấp, nói đến chuyện mở mắt nói dối thì cậu không bằng một góc của Thanh Đình.
Trương Long và hai người kia rưng rưng nước mắt cùng nhau gật đầu, người ta đã dùng loại thuốc quý giá như vậy cho họ, họ còn có gì để chê bai nữa.
Diệp Thanh Đình tiếp tục nói: "Nếu các học trưởng thấy loại thuốc này tốt, có thể đến cửa hàng số 9 phố Trường An mua, hiệu quả tuy không tốt bằng phiên bản này nhưng chắc chắn đáng đồng tiền bát gạo."