Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173:

Chương 173: Chương 173:Chương 173:

Mọi người xung quanh đều ngây người, xin lỗi, đây là người chứ không phải gối lông vũ, cô gái này thật khỏe nhưng cũng quá tàn nhẫn.

Đánh liên tiếp 17-18 cái, Lê Tinh mới buông tay. Nam tóc vàng đã đầy mặt máu, mũi lệch, rụng mất hai chiếc răng cửa, toàn thân gãy xương vô số, ngay cả quang não cũng cắm vào cánh tay, người cũng đã sớm ngất xỉu.

"Cô, cô làm gì vậy!" Một nữ sinh cùng đội với nam tóc vàng, xông ra khỏi đám đông, tức giận chỉ trích Lê Tinh. "Mọi người đều là bạn học, sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy!"

Những người vừa rồi còn cổ vũ cho Lê Tinh, lúc này cũng xì xào bàn tán, nhìn cô bằng ánh mắt không tán thành. Đồng đội của nam tóc vàng muốn đến cướp người, bị Diệp Thanh Đình ngăn lại. Với sự hiểu biết của hắn về Lê Tinh, cô đối xử với nam tóc vàng như vậy, chắc chắn có lý do. Chưa làm rõ sự việc thì không thể để bọn họ đưa người đi.

Diệp Thanh Đình thăm dò hơi thở của nam tóc vàng, phát hiện chỉ là thương ngoài da, chịu tội là khó tránh khỏi nhưng không chết được.

"A Tinh, chuyện gì xảy ra vậy?"

Lê Tinh ra hiệu cho hắn bình tĩnh, đối mặt với đám đông nói lớn: "Các vị, mặc dù Nguyên Linh của tôi đã cạn kiệt nhưng vì tình bạn học, tôi vẫn chấp nhận thử thách. Đáng tiếc tôi coi hắn là bạn học, hắn lại coi tôi là kẻ ngốc, vậy mà còn đánh lén sau lưng, chẳng lẽ không nên đánh sao?"

Đám đông phát ra một tiếng kinh ngạc: "Đánh lén? Thật hay giả?"

"Lê Tinh đã không dùng được Nguyên Linh rồi, hắn thắng sớm muộn gì cũng thắng, cần gì phải đánh lén?"

"Đừng ồn ào, nghe cô ta nói tiếp xeml"

Cô gái cùng phe với nam tóc vàng lập tức phản bác: "Cô đừng vu khống lung tung, hai người đấu võ, ra đòn không có mắt, chẳng lẽ đòn mà cô không đỡ được chính là đánh lén sao, thật nực cười!"

Lê Tinh: "Cô nói đúng, đòn đánh từ phía sau không thể coi là đánh lén nhưng nếu dùng kim độc thì sao?"

Nói xong, Lê Tinh cầm một chiếc kim, giơ cao cho mọi người xem.

Chiếc kim này giống hệt với Thiên Diện Châm mà nam tóc vàng sử dụng nhưng thân kim có màu xanh kỳ lạ, nhìn vào là thấy có vấn đề.

"Trên này bôi máu của thú ếch rừng, một khi bị đâm trúng, giai đoạn đầu toàn thân cứng đờ không thể cử động, giai đoạn sau cơ hô hấp tê liệt không thể thở, cuối cùng ngạt thở mà chết."

Những người hóng hớt lập tức nổ tung. "Chết tiệt! Vậy mà dùng kim độc ác độc như vậy, thằng nhóc này quá không ra gì!"

"Dùng độc với bạn học, thiếu đức quá!"

"Tâm địa bất chính, đáng bị đánh!"

"Thằng này lớp nào, tôi phải nhắc nhở các anh khóa trên, lúc thực tập tránh xa loại người này ra, kẻo bị đâm sau lưng!"

Bôi chất độc lên vũ khí để tăng sát thương, nếu dùng trên người thú tinh thì hành động này không sao nhưng nếu dùng trên người thì đó là hành vi đê tiện khiến người ta khinh thường.

Hơn nữa mọi người đều là bạn học, lại không phải tử chiến, không cần phải dùng đến thủ đoạn cực đoan như vậy. Chuyên Trị Bất Phục và đội Mãnh Long cũng hiểu tại sao Lê Tinh tức giận, chuyện này xảy ra thì ai cũng phải tức. Thôi Thiên Tiếu lén đưa chân ra, giam lên ngón tay nam tóc vàng rồi dùng sức nghiền vài cái, ngón tay rõ ràng bị bẹp đi.

Cô gái trong lòng có quỷ, khí thế rõ ràng yếu đi nhưng miệng vẫn không chịu mềm mỏng: "Cô lấy ra một chiếc kim độc rồi nói là của anh tôi, có bằng chứng gì? Tôi còn nói là cô vu khống hãm hại thì sao!"

Lê Tinh cười khinh thường, nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không nói chiếc kim này là của anh ta."

Mọi người nghe đến đây đều bối rối, không phải của nam tóc vàng? Vậy là của ai? Chỉ thấy Lê Tinh chỉ vào cô gái, tiếp tục nói: "La của cô."

"Hai anh em các người tính toán thật giỏi, anh trai thì công khai đấu với tôi, em gái thì lén lút dùng kim độc, tôi nói các người đánh lén, chẳng lẽ còn oan uổng sao?"
Bình Luận (0)
Comment