Chương 195:
Chương 195:Chương 195:
Trần Lộc Khê lại phóng ra tinh thần lực, khóa chặt Lê Tinh để dò xét một phen, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, thở dài một tiếng rồi tiếp tục ngồi thiền - những thứ mà 36 Hiền Nhân để lại, bị hỗn độn chỉ lực ăn mòn, từng món một hư hỏng đổ nát, bây giờ ngay cả viên Tử Ma Châu nổi tiếng với khả năng bói toán cũng không còn linh nghiệm nữa.
Thế sự thay đổi, câu sấm truyền cổ xưa kia còn ứng nghiệm được không?
Tinh thần lực khóa chặt cô đột nhiên biến mất, Lê Tinh mới hết nổi da gà.
Mặc dù tinh thần lực của một mình Trần Lộc Khê vẫn chưa thể gây ra gánh nặng gì cho Lê Tinh nhưng Lê Tinh rất ghét cảm giác bị người khác dùng tinh thần lực khóa chặt. Vừa rồi nếu không phải cô kịp thời kiềm chế, thần thức đã phản kích theo bản năng rồi.
Để tránh những chuyện tương tự xảy ra nữa, Lê Tinh ngoan ngoãn cúi đầu nghiên cứu phù văn truyền tống dưới chân, chờ vào sân.
Màn sáng của trận pháp truyền tống hạ xuống, đội Thiên Nhất biến mất khỏi quảng trường thi đấu, người dẫn chương trình vội chuyển sang ống kính tại sân thi đấu.
Người dẫn chương trình: "Quý vị khán giả, tất cả các đội trong cuộc thi này đều phải xuất phát từ cùng một điểm. Bây giờ chúng ta thấy đội Thiên Nhất đã được truyền tống từ quảng trường thi đấu đến vị trí xuất phát. Đây là một dãy núi đá dài vài km, lối ra duy nhất mọc đầy cây sung ăn thịt, không biết đội Thiên Nhất sẽ dùng cách nào để vượt qua, chúng ta hãy cùng chờ xem."
Những tảng đá khổng lồ dựng đứng cao vút như một bức tường, dựng đứng 90 độ. Ngọn núi đá không dày nhưng chiều cao thẳng đứng và chiều dài liên tục của nó lại rất đáng kinh ngạc.
Lối tắt duy nhất là một con đường hẹp giữa ngọn núi đá, chỉ cần đi qua con đường này là có thể nhanh chóng đến được phía bên kia của ngọn núi.
Tuy nhiên, hai bên con đường này có rất nhiều cây sung ăn thịt mọc trên đỉnh núi, những rễ tua tủa như dây leo rủ xuống, chiếm hết nửa dưới của con đường trên núi.
Những rễ tua tủa này chính là cơ quan bắt mồi của cây sung ăn thịt, một khi bị rễ tua tủa của nó cuốn lấy, con mồi sẽ lập tức tê liệt hôn mê, ngoan ngoãn bị hút sạch máu thịt.
//0ây sung ăn thịt này đã liên quan đến vùng mù kiến thức của tôi rồi, chưa từng thấy loại cây kỳ lạ và ghê tởm như vậy, vị đại thần nào đến phổ cập kiến thức một chút?//
//Cùng câu hỏi.//
//Ngay cả Nguyên Linh giả cấp quân nhân cũng không dễ đối phó với cây sung ăn thịt, đây có phải là vượt quá chương trình không?// //Đối với Sở thần thì không có chuyện vượt quá chương trình, trận pháp Thiên Phong Tuyệt Sát vừa ra, ai tranh phong?//
//Trong nhựa cây sung ăn thịt có chứa rất nhiều nhựa cây có tác dụng gây tê, dễ bay hơi, chỉ một miligam nhựa cây có thể làm tê liệt hàng chục người, tấn công mạnh mẽ chắc chắn là kết cục của toàn quân bị diệt, cửa ải này chỉ có thể dựa vào người chữa bệnh.//
Lâm Thải Nhi nhìn chằm chằm vào những rễ tua tủa màu đỏ từ từ nhuyễn động như mạch máu, trong lòng nhất trận trận buồn nôn nhưng cô ta là người chữa bệnh, giao tiếp với thực vật là trách nhiệm của cô ta, dù có tê dại da đầu cũng phải lên.
"Đây là cây sung ăn thịt, không dễ tấn công, tôi sẽ giao tiếp với chúng, để chúng nhường đường cho chúng ta đi qua."
Ngay khi bước vào địa điểm thi đấu, khí chất của Sở Vân Dật đã trở nên lạnh lẽo như băng sương, trên mặt không còn tìm thấy nụ cười ấm áp như gió xuân. Lúc này tinh thần lực của hắn tỏa ra, sau khi quan sát kỹ địa hình, hắn nói: "Không cần, để tôi."
Phù văn màu vàng xuất hiện, nguyên tố gió dưới sự điều khiển của Sở Vân Dật tạo ra lực nâng khổng lồ, vững vàng nâng bốn người lên trên ngọn cây sung ăn thịt, tránh khỏi rễ tua tủa, nhanh chóng băng qua con đường trên núi, rơi xuống phía bên kia của ngọn núi.