Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 217 - Chuong 217:

Chuong 217: Chuong 217:Chuong 217:

Một câu nói làm người ta bừng tỉnh, những cư dân mạng tỉnh ngộ đều ủng hộ Thôi Thiên Tiếu. Người hâm mộ đội Thiên Nhất bắt đầu chia rẽ nội bộ, chỉ trích và mắng chửi lẫn nhau. Tất nhiên, về số lượng và vốn từ thì người hâm mộ của Sở Vân Dật đều vượt trội hơn hẳn những người khác, rất nhanh những người ủng hộ ba người kia đã bị mắng chửi đến mức phải thoát mạng.

Những người hâm mộ Sở Vân Dật vẫn chưa nguôi giận, chạy đến trang chủ của Giang Nguyệt Thăng, An Tình và Lâm Thải Nhi, để lại đủ loại lời "khen ngợi", để họ có thể thưởng thức sau khi thi đấu.

Trên khán đài chủ tịch, đại diện của Quân đoàn số một sắc mặt u ám, đại diện của Quân đoàn số hai ngồi cạnh không dám thở mạnh.

Mặc dù Sở Vân Dật vẫn chưa tuyên bố gia nhập quân đoàn nào nhưng gia tộc Sở luôn là hậu thuẫn tài chính của Quân đoàn số một, với tư cách là tộc trưởng đời tiếp theo của gia tộc Sở, Sở Vân Dật từ lâu đã bị gắn mác Quân đoàn số một, còn Giang Nguyệt Thăng đại diện cho gia tộc Giang, là người đứng sau thao túng Quân đoàn số hai.

Chuyện này bây giờ không chỉ là vấn đề phân công chiến đấu không công bằng của các thành viên trong đội, mà đã trở thành cuộc so tài giữa hai quân đoàn.

Bất kể Sở Vân Dật có tài năng xuất chúng đến đâu, một mình một ngựa thì đó cũng là lợi thế cá nhân của hắn nhưng lợi thế không nên trở thành tội lỗi của sự quá sức.

Sự thật ngay trước mắt, Sở Vân Dật đã bị đồng đội lợi dụng, cho dù Sở Vân Dật độ lượng không so đo thì những người của Quân đoàn số một cũng không dễ dàng nuốt trôi cục tức này.

Tất nhiên họ sẽ không trút giận lên những học sinh như Giang Nguyệt Thăng nhưng những người của Quân đoàn số hai thì không dễ chịu rồi.

Hơn nữa, Quân đoàn số hai sau sự kiện thú triều lần trước đã bị tổn thương nghiêm trọng, nhiều việc vẫn phải nhờ Quân đoàn số một giúp đỡ, ước tính sau này sẽ không tránh khỏi bị Quân đoàn số một gây khó dễ.

La Quân tiến lại gần Văn Đạo, nhỏ giọng hỏi: "Hiệu trưởng, ông nói xem mấy đứa nhỏ đó đang tính toán gì vậy?" Văn Đạo vuốt râu, vẻ mặt khó hiểu.

Thực ra trong lòng ông cũng thắc mắc, Thôi Thiên Tiếu kích nộ đội Thiên Nhất rốt cuộc là có mục đích gì, nếu thực sự ra tay, có Sở Vân Dật là kim chỉ nam định hải thần châm ở đó thì khả năng chiến thắng của họ không cao. Chu Tùng đẩy mắt kính, nói: 'Không lẽ thực sự muốn đối đầu trực diện với đội Thiên Nhất sao? Đánh lại được không?”

La Quân chậc một tiếng, quát: "Lão Chu, có chút tự tin đi chứ!" Tuy La Quân cứng miệng nhưng thực ra trong lòng bà cũng không chắc chắn. Kim Hoa âm thầm bóp nút không gian, bên trong toàn là thuốc trị thương cao cấp mà bà đã chuẩn bị, nếu học sinh của mình không địch lại bị thương trở về, bà tuyệt đối có thể cứu chữa kịp thời.

Sở Vân Dật một lần nữa lên tiếng ngăn cản Giang Nguyệt Thăng và An Tình: "Đừng dây dưa với bọn họ nữa, chúng ta đi thôi."

Nhưng bị Thôi Thiên Tiếu mắng thẳng mặt, Giang Nguyệt Thăng đầy bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, làm sao nghe lọt tai.

Cho dù hắn ta thực sự có ý lợi dụng Sở Vân Dật nhưng bị Thôi Thiên Tiếu vạch trần trước mặt mọi người, thể diện và lòng tự trọng của hắn đều không chịu nổi, hắn phải đòi lại công bằng.

"Vân Dật, hôm nay cho dù cậu có dùng thân phận đội trưởng ra lệnh cho tôi, tôi cũng tuyệt đối không nhường tấm bia thi đấu này!"

Giang Nguyệt Thăng dùng trường thương chỉ vào Thôi Thiên Tiếu, nói: "Thôi Thiên Tiếu, nếu bản lĩnh trên tay cậu có được một nửa như cái mồm của cậu thì cũng không đến nỗi lần nào cũng thua tôi. Không cần phải ly gián tình cảm trong đội của chúng tôi, nếu cậu là đàn ông thì hãy đánh một trận đàng hoàng với tôi, ai thắng thì bia thi đấu thuộc về người đó, cậu dám không?"

"Ai không dám thì chính là thằng cháu!"
Bình Luận (0)
Comment