Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221:

Chương 221: Chương 221:Chương 221:

Nói xong, Thôi Thiên Tiếu lại giương cung, bắn ra một mũi tên sét màu tím sam, mang theo vạn cân sấm sét, đập mạnh xuống nơi An Tình đang đứng.

"Cho anh nếm thử tuyệt kỹ thành danh của tiểu gia, Bạo Lạc Thiên Lôi——!"

Biến động nguyên tố chi lực khổng lồ vượt xa trước đây khiến An Tình kinh ngạc, vội ngưng tụ một chiếc cầu kim loại hình vòm để bảo vệ cơ thể.

Nhưng hắn quên mất thuộc tính vô khổng bất nhập của sấm sét, có thể ngăn được sấm sét rơi từ trên xuống nhưng lại quên mất dòng điện lan trên mặt đất. Những tia điện hình rắn nhỏ màu tím bò trong đất ẩm ướt, thuận lợi xuyên qua cầu kim loại, chạm vào chân An Tình.

"Bốp!" một tiếng giòn tan, An Tình cảm thấy chân như bị rắn cắn, vừa tê vừa đau, tiếp theo đó hàm răng trên dưới bị hút vào nhau cắn chặt, toàn thân cơ bắp không kiểm soát được mà cứng đờ, cả người run rẩy dữ dội.

Mười mấy giây sau, hắn mất hết khả năng hành động, tóc dựng đứng, toàn thân bốc khói, nằm thẳng đơ trên mặt đất.

Thôi Thiên Tiếu đi tới, chỉ vào cái đầu nổ tung của An Tình do dòng điện gây ra, cười khùng khục.

"An Tình à, tôi nhớ hồi nhỏ anh khá mạnh mà, đánh người này đánh người kia, sao càng lớn càng vô dụng, mới vài hiệp đã thua tôi rồi? Đừng nói với tôi là lương tâm của anh trỗi dậy, chủ động nhường tôi đấy!"

Sau khi dòng điện biến mất, cơ bắp An Tình mềm nhữn, ngay cả cánh tay cũng không nâng lên được, lúc này trên người hắn chỉ có cái miệng là cứng nhất:

"Nói, nói bậy! Tiểu gia nhất thời sơ suất, mới để cậu thừa cơ, cậu đắc ý cái gì!"

"Nhất thời sơ suất? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình!"

Thôi Thiên Tiếu vừa chế giêu, vừa lục lọi trên người hắn chiếc nút không gian chứa bia thi đấu, đáng tiếc ngoài đồ đạc của An Tình, không có gì khác.

Thấy An Tình vẫn trừng mắt nhìn mình, Thôi Thiên Tiếu tát một cái vào đầu hắn, ra tay không nặng nhưng đàn ông ky nhất là bị đánh vào đầu, cái tát đầy tính nhục nhã này khiến An Tình đầy mặt xấu hổ và tức giận.

"Anh có biết tại sao tôi chọn nơi này để giao thủ với anh không? Vì trong đất này có chứa rất nhiều nguyên tố sắt, cộng thêm mưa sau ẩm ướt, mặt đất là chất dẫn điện tuyệt vời. Tiểu gia là Lôi nguyên linh, nơi này giản trực là võ đài được thiết kế riêng cho tôi, nếu không phải để thăm dò thực lực của anh, tôi chỉ cần một chiêu là có thể hạ gục anh. Nếu anh quan sát kỹ một chút, nhất định sẽ phát hiện ra màu đất không đúng, đáng tiếc là một sơ hở rõ ràng như vậy mà anh lại không hề nhận ra, chỉ cần kích động anh một chút, anh đã dám ở đây giao chiến với tôi, nói anh không có não còn oan cho anh không?”

Nghe Thôi Thiên Tiếu nói, sắc mặt An Tình lập tức trở nên tái mét, hắn căn bản không để ý màu đất, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là đất đỏ, đây là biểu hiện của việc quặng sắt phong phú. An Tình không khỏi nghi ngờ năng lực của mình, chẳng lẽ đúng như Thôi Thiên Tiếu nói, hắn đã trở nên chậm chạp?

Thôi Thiên Tiếu đưa tay ra, trước khi ấn trận truyền tống của An Tình, cậu lại nói một câu khiến hắn phải suy nghĩ sâu xa:

"Các anh ấy à, mỗi lần ra nhiệm vụ đều có trận phong của anh Sở bảo vệ, đã trở nên nghiện rồi. Hãy tự hỏi bản thân xem, đã bao lâu rồi anh không tự mình quan sát môi trường tác chiến? An Tình, sinh ra trong lo lắng chết trong an nhàn, ý thức chiến đấu cũng giống như đao kiếm, nếu không mài giữa thì sẽ có ngày bị gỉ. Mau chóng tự kiểm điểm lại đi, đối thủ quá yếu, tôi đánh cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì."

Ánh sáng trắng của trận truyền tống lóe lên, bóng dáng An Tình biến mất, tất cả các đội viên tham gia đồng thời nhận được một lời nhắc nhở bằng giọng nói:

"Thiên Nhất viện An Tình, bị loại! Thiên Nhất viện An Tình, bị loại——I"

Giải quyết xong An Tình, Thôi Thiên Tiếu tuy toàn thân mệt mỏi nhưng tâm trạng lại cực kỳ tốt, cậu hét về hư không: "Tiểu Minh, bên Thanh Đình thế nào? Có cần tôi sang giúp không?"
Bình Luận (0)
Comment