Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246:

Chương 246: Chương 246:Chương 246:

"Á áá——!"

Một quả pháo Lục Đạo Minh Ma lại phun ra từ miệng Lâm Ẩn, ăn mòn phong giới trói buộc, cả người nhảy vọt lên, lao về phía Tống Thư Nhuận đang ngồi bệt trên đất.

Tống Thư Nhuận đã tiêu hao rất nhiều Nguyên Linh, toàn thân vô lực, thấy con quái vật Lâm Ẩn lao về phía mình, hắn không thể cử động, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lê Tinh thoát khỏi Sở Vân Dật, lợi dụng khế ước chủ tớ giữa cô và Tuệ Tuệ, nhanh chóng tìm thấy nơi bọn họ ẩn núp.

Gặp được Lê Tinh, Hoa Đại Khẩu thực sự vui mừng từ tận đáy lòng.

"Chủ nhân——! Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, người ta nhớ ngươi lắm!"

"Mới chia tay có bao lâu mà đã nhớ ta rồi"

Hoa Đại Khẩu chỉ vào Thôi Thiên Tiếu và những người khác, vẻ mặt tố cáo:

"Chủ nhân, ngươi không biết hoa khó khăn đến mức nào đâu! Họ không nghe thấy hoa nói, cũng không hiểu được ngôn ngữ ký hiệu của hoa, thật là ngu ngốc! Đã cùng một đội với ngươi rồi mà lại không có chút kiến thức thường thức nào về linh thực sao? Một mảng lớn rêu Minh Nguyệt ngay dưới mũi họ mà họ không nhìn thấy, hoa cũng hết nói nổi!"

Hoa Đại Khẩu thực sự rất may mắn, khi nó còn yếu ớt đã có thể gặp được Lê Tinh có thể giao tiếp, chứ không phải là một kẻ ngốc như Thôi Thiên Tiếu, nếu không thì đến giờ nhan sắc của nó vẫn chưa khôi phục được.

Thấy Lê Tinh, Diệp Thanh Đình và những người khác lau sạch chất nhờn trên mặt, ba khuôn mặt lơ lửng giữa không trung, trông rất kỳ dị.

Diệp Thanh Đình: “A Tinh, cậu không sao chứ?”

Lê Tinh lắc đầu: "Không sao."

Thôi Thiên Tiếu liếc nhìn sau lưng Lê Tinh, hỏi: "Cậu đã thoát khỏi Sở Vân Dật rồi sao?"

"Ừ. Anh ta hản là đi tìm Sa Mạc Chi Châu và đội Đồ Linh rồi."

"A Tinh, cậu lại bãy Sở thần một vố, tôi thực sự khâm phục cậu!"

Diệp Thanh Đình thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đội Sa Mạc Chi Châu và đội Đồ Linh ở rất xa đây, xem ra đội trưởng Sở không có sức lực và thời gian để dây dưa với chúng ta nữa rồi." Thôi Thiên Tiếu gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng để chắc chắn, chúng ta vẫn nên an nup ở đây cho đến khi cuộc thi kết thúc!"

Ba khuôn mặt lơ lửng đồng thời gật đầu, nghe có vẻ không có khí phách nhưng ẩn núp là cách an toàn nhất.

Đột nhiên, Lê Tinh quay đầu nhìn về hướng tây bắc, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Nhận ra sự khác thường của Lê Tinh, Kỳ Minh phản ứng đầu tiên là Sở Vân Dật đuổi tới, vội vàng phóng tinh thần lực ra dò xét, không phát hiện bóng người nhưng lại cảm thấy có sự dao động hỗn loạn của nguyên tố lực truyền đến từ xa.

Trong đó có một loại nguyên tố lực mang theo cảm giác tử vong và mục nát, hẳn là Ám nguyên linh của Lâm Ẩn. "Tinh tỷ, có phải đội Đồ Linh đã chạm trán với Sở Vân Dật không?"

Hỗn độn chỉ khí trong khu rừng này đang nhanh chóng tụ về hướng đó, một trận chiến bình thường tuyệt đối không thể tạo ra hiệu ứng như vậy.

"Chuyện không ổn rồi, họ gặp nguy hiểm rồi, tôi qua xem sao!"

Diệp Thanh Đình vội vàng ngăn cô lại, khuyên nhủ: "A Tinh, đừng hành động thiếu suy nghĩ! Trong sân thi đấu có hắc ám, mọi sự cố bất ngờ đều do họ chịu trách nhiệm xử lý, chúng ta không tiện can thiệp."

Lê Tinh sắc mặt nghiêm trọng, nói: "Đây không phải là sự cố bất ngờ bình thường, có người Nguyên Linh bạo động! Hắc ám phân tán khắp sân thi đấu, e rằng không kịp. Huống hồ hắc ám có đến thì không biết thuật thanh tẩy thì cũng vô ích."

Công việc nguy hiểm như hắc ám, Trị liệu sư tuyệt đối không đảm nhiệm, vì vậy Lê Tinh dám chắc họ không giúp được dì.

Nghe nói có người Nguyên Linh bạo động, mọi người đều không bình tĩnh, lần lượt bày tỏ muốn đi cùng Lê Tinh nhưng bị Lê Tinh ngăn lại.

"Các cậu đi cũng không giúp được gì, lỡ như bia thi đấu bị Sở Vân Dật cướp mất thì chúng ta sẽ uổng công vô ích. Đừng lo lắng, tôi sẽ tự bảo vệ mình, các cậu ở đây chờ đến khi cuộc thi kết thúc."
Bình Luận (0)
Comment