Chương 250:
Chương 250:Chương 250:
Từ khi đội Chuyên Trị Bất Phục đội hình của đội Thiên Nhất, đến khi Sở Van Dat một mình chiến đấu với hai đội, tỷ suất người xem của trận đấu này đã phá vỡ kỷ lục lịch sử, đạt đến độ cao chưa từng có.
Giọng người dẫn chương trình kích động đến vỡ giọng:
"Quý vị khán giả, trận đấu này chắc chắn là trận đấu hay nhất trong lịch sử đại hội quân sự! Mặc dù quá trình diễn ra có rất nhiều tình tiết đảo ngược và bất ngờ, thế nhưng, đây có thể được coi là trận đấu hay nhất trong lịch sử! Trận đấu này không chỉ thể hiện sức mạnh tuyệt luân của các thí sinh mà còn thể hiện tinh thần chiến đấu quật cường, ý chí kiên cường của họ khi lâm vào cảnh khốn cùng! Trong tương lai không xa, những thanh thiếu niên ưu †ú này sẽ gia nhập quân ngũ, kế thừa ý chí của lớp người đi trước, bảo vệ quê hương, đây chính là đại hạnh của liên bang!"
Lời bình luận sôi nổi của người dẫn chương trình lại một lần nữa dấy lên cao trào trong khu vực bình luận. Trước màn hình, vô số thiếu nam thiếu nữ đều gieo mầm ngưỡng mộ trong lòng, mơ ước một ngày nào đó có thể cùng thần tượng sát cánh chiến đấu, bảo vệ quê hương.
Trên màn hình lớn xuất hiện đếm ngược mười giây, theo sự biến mất của con số cuối cùng, vòng pháp trận dịch chuyển trên quảng trường sáng lên, toàn bộ thí sinh đều được dịch chuyển trở lại quảng trường thi đấu, trận đấu chính thức kết thúc.
Quảng trường thi đấu vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay như sấm, cổ vũ cho các chiến sĩ. Vị trí của đoàn đại biểu Halsas và Quân đội số một, tiếng võ tay và hoan hô đặc biệt nồng nhiệt.
Ánh mắt của Trần Lộc Khê dừng lại trên người các thành viên trong đội, trong mắt chứa đầy sự khen ngợi. Những người này có thể được coi là những người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ, đặc biệt là Sở Vân Dật và Lê Tinh, trong tình huống không chuẩn bị trước, có thể khống chế được Nguyên Linh giả bạo động, thực sự rất đáng quý.
"Các nhóc con, giỏi lắm——! Hahahaha!"
La Quân cả đời này chưa bao giờ võ tay mạnh mẽ như vậy, nếu không phải sợ vi phạm quy định trật tự của sân thi đấu, bà thực sự đã muốn lao xuống ôm chầm lấy các học sinh.
Kim Hoa, Chu Tùng và một số giáo viên khác có tâm trạng giống với La Quân, chỉ có Văn Đạo là khác thường, cúi đầu ngồi đó không nói một lời.
La Quân kỳ lạ đẩy ông một cái, nói:
"Hiệu trưởng, hiệu trưởng! Ông thấy chưa, lần này chúng ta cuối cùng cũng lật ngược thế cờ rồi... Phụt! Ông đang làm gì vậy!"
Văn Đạo hít mũi một cái, nước mắt rơi lã chã, trông rất tủi thân: "Đừng, đừng quan tâm đến tôi, để tôi khóc một lát..." Nhìn thấy ông như vậy, La Quân cũng có chút chua xót. Là giáo viên kỳ cựu của học viện Halsas, bà hoàn toàn hiểu được cảm xúc của Văn Đạo.
Nhiều năm qua, thành tích của Halsas trong đại hội quân sự luôn không được như ý, càng thể hiện không tốt thì càng không thu hút được học sinh giỏi vào học. Trong vòng luẩn quẩn đó, vị thế của Halsas trong bốn trường quân sự lớn ngày càng giảm sút.
Là hiệu trưởng, Văn Đạo hơn ai hết muốn học viện Halsas trỗi dậy nhưng rất nhiều việc không thể quyết định được bằng ý chí của con người.
Đối mặt với sự nghi ngờ từ bên ngoài và sự chế giễu của đồng nghiệp, ông và nhiều giáo viên khác đã nghiến răng chịu đựng đến cùng, nỗi khổ trong đó chỉ có họ mới biết.
Mặc dù hôm nay chỉ là một phần tư trận đấu, còn lâu mới đến lúc giành chiến thắng cuối cùng nhưng màn thể hiện xuất sắc của đội Chuyên Trị Bất Phục nghi ngờ gì nữa đã tiêm cho học viện Halsas một liều thuốc trợ tim, cũng giáng cho tất cả những người từng chế giễu họ một đòn cảnh cáo, con sư tử ngủ quên Halsas cuối cùng cũng bừng tỉnh rồi!
Dưới sự giám sát của Trần Lộc Khê, nhân viên thu thập các bia thi đấu của các đội, giao cho ban tổ chức kiểm tra.
Sở Vân Dật thấy Lê Tinh lấy bia thi đấu từ trong miệng Hoa Đại Khẩu, nhướng mày. Bất kể hắn chọn đuổi theo ai, có lẽ cũng không tìm thấy bia thi đấu, ai mà ngờ được lại ở trong miệng của chiến sủng linh thực! Cho dù biết thì hắn cũng không dám lấy, nó cắn người thì sao?