Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275:

Chương 275: Chương 275:Chương 275:

Theo Lê Tinh thấy, Sở Du ấn đường hẹp, hai hàng lông mày ram, tướng mạo không phải là người quân tử chính trực. Cộng thêm sự đồng cảm trong lòng cô dành cho Diệp Lan, cô càng thấy Sở Du thừa nước đục thả câu, cướp đoạt tình yêu của người khác thật đáng ghét. Lúc này nghe Diệp Lan thẳng thắn đối đầu với Sở Du, Lê Tinh cảm thấy rất sảng khoái.

Diệp Lan từ khi phát điên, mười mấy năm nay chưa từng nói với Sở Du quá năm câu, hôm nay lại có thể nhìn ông ta nói chuyện, còn một hơi nói nhiều như vậy, tuy không dễ nghe nhưng lại mạch lạc, logic rõ ràng, khiến Sở Du trong lòng vô cùng phức tạp, vừa mừng vừa sợ.

"Lan nhi! Em, em khỏe rồi sao?"

Diệp Lan cười lạnh: "Nếu tôi khỏe rồi, anh có thất vọng không?"

Mặc dù khách khứa đã bình tĩnh lại sau sự ngạc nhiên khi Diệp Lan xuất hiện, phòng tiệc cũng đã sớm trở lại náo nhiệt nhưng Sở Du chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được không ít người vẫn đang âm thầm chú ý đến cuộc đối thoại của họ, hàng chục luồng tinh thần lực ẩn hiện đang thăm dò về phía này.

Sở Du trong lòng nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ hòa ái ôn nhu, dù sao thì hình tượng người chồng yêu thương vợ của ông ta không thể sụp đổ.

"Lan nhi, em nói gì vậy, anh thà dùng mạng mình để đổi lấy việc em bình phục như xưa, em khỏe rồi anh mừng còn không kịp, sao có thể thất vọng được?"

Diệp Lan mặt không biểu cảm nhìn Sở Du, cho đến khi nhìn Sở Du thấy không thoải mái, bà mới hừ lạnh một tiếng:

"Trên người không có hai lạng son phấn, không dám nghe anh nói chuyện, toàn nói lời ma quỷ!" Quay sang nhìn Lê Tinh, Diệp Lan dịu dàng nói: "Vân Du, đừng mải nghe chó sủa, ăn cơm đi."

Trong phòng tiệc có mấy vị trí cùng lúc phát ra tiếng ho sặc sụa và tiếng cười khẩy, sắc mặt Sở Du tái mét, hai tay nắm chặt. Ông ta không thể trút giận lên người Diệp Lan, thế là Lê Tinh trở thành đối tượng trút giận.

"Cô tên là Lê Tinh đúng không? Tại sao lại giả mạo con gái tôi để lừa vợ tôi? Nếu vì cô giả danh mà khiến bệnh tình của vợ tôi trở nặng, cô có chịu trách nhiệm được không!"

Lê Tinh vừa nghe xong liền thấy phấn chấn, đang lo không có cơ hội xen vào chuyện nhà người ta, không ngờ Sở Du lại tự chuốc lấy phiền phức.

Cô vừa định nói một tràng thì Sở Vân Dật đã giành nói trước.

"Cha, là mẹ tự nhận nhầm Lê Tinh là Vân Du, không liên quan đến người khác. Con thấy mẹ hiếm khi vui vẻ như vậy nên đã nhờ Lê Tinh diễn kịch cùng mẹ, dỗ mẹ vui vẻ, cho dù có lừa dối thì cũng là lừa dối có thiện ý. Nói cho cùng, chuyện hôm nay chúng ta nên cảm ơn Lê Tinh mới phải." Sở Anh: "Đúng vậy anh trai, em hiểu rõ đứa trẻ Lê Tinh này, nó không phải loại người như vậy, anh trai hiểu lâm rồi."

Sở Vân Dật đã nói không liên quan đến Lê Tinh, Sở Du còn có thể làm gì, lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Thì ra là vậy. Vậy thì tôi thật sự đã hiểu lầm cô Lê rồi, Sở mỗ xin lỗi cô!"

Lê Tinh cười lạnh: "Xin lỗi thì không cần đâu, đền bù đi."

Sở Du không ngờ Lê Tinh lại dám nói chuyện với ông ta như vậy, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Diệp Lan ra hiệu cho Lê Tinh ghé tai lại, còn thần bí dùng tay che miệng nhưng giọng nói lại lớn đến mức tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe thấy:

"Ông ta tuy thiếu đức nhưng không thiếu tiền, con cứ đòi ông taI"

Phòng tiệc lại vang lên tiếng cười khẩy rải rác, thậm chí không ít người còn lén lút mở quang não giao lưu, biểu cảm rất đáng suy ngẫm.

Mặc dù phu nhân Sở gia đã phát điên nhưng thái độ của bà đối với Sở Du thực sự không giống với một người vợ được chồng yêu thương. Chẳng lẽ lời đồn đại đều là thật, Sở Du không yêu vợ như vẻ ngoài thể hiện? Nói như vậy, vụ án mất con gái của Sở gia và bệnh tình của Diệp Lan lại càng đáng để suy ngẫm.
Bình Luận (0)
Comment