Chương 282:
Chương 282:Chương 282:
Ninh Dao lấy ra một chiếc hộp gấm tinh xảo từ nút không gian, mở ra bên trong là những viên thuốc tròn như nhãn rồng, tổng cộng có ba viên, tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Lê Tinh nhón một viên lên xem chất lượng, lại đưa lên mũi ngửi, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Cả ba đều là Tiểu Hoàn Đan, phẩm chất thượng hạng.
Mặc dù Tiểu Hoàn Đan là đan dược cấp nhập môn nhưng Ninh Dao không có sự hướng dẫn thực hành, chỉ dựa vào sự tự ngộ mà có thể luyện chế thành công, còn xuất hiện đan dược thượng phẩm, quả thực rất khó có được. Điều này cho thấy Ninh Dao có năng khiếu tuyệt vời về luyện đan.
"au là cô luyện sao?"
Khi Lê Tinh hỏi, mặt không biểu cảm, Ninh Dao không khỏi căng thẳng trong lòng, cũng không biết đan dược của mình tốt hay kém.
"Vâng, vâng ạ."
"Ba viên đan này, cô đã luyện bao nhiêu lò?”
"10 lò." Ninh Dao tủi thân bĩu môi: "Có 5 lò luyện ra đan dược, 5 lò còn lại thì hoặc nổ hoặc cháy, tổng cộng được 29 viên đan, tôi chọn ba viên tốt nhất mang đến..."
Ninh Dao nói càng nhỏ, lòng cũng chìm xuống đáy cốc, Lê sư nhất định sẽ chê bai tỷ lệ thành công của cô thấp, xem ra chuyện bái sư không thành rồi.
Nhưng Lê Tinh lại trái ngược với suy nghĩ của Ninh Dao, tỷ lệ thành đan 50%, trong số các đan tu thuộc vào trình độ thượng lưu, còn cao hơn cô 5%.
Thật khó có thể tưởng tượng, Ninh Dao nhận được sự hướng dẫn của cô chưa đầy nửa tháng, nói cô ấy mới nhập môn cũng không quá đáng, vậy mà lại có thành tựu như vậy, đứa trẻ này là một mầm non tốt để trở thành đan tul Lê Tinh đóng hộp gấm lại, mỉm cười với Ninh Dao đang ngồi nghiêm chỉnh, nói: "Ninh Dao, cô rất tốt."
"Hả?" Ninh Dao vốn tưởng Lê Tinh sẽ trách mắng cô ấy nhưng sự đảo ngược của sự việc khiến cô ấy nhất thời ngẩn người. "Lê sư, cô nói ngược sao?"
Lê Tinh lắc đầu: "Tôi nghiêm túc. Dùng dược đỉnh để luyện đan, nổ lò là chuyện bình thường, người mới có tỷ lệ thành đan trên 30%, coi như đạt yêu cầu. Cô có tỷ lệ thành đan 50%, có thể coi là tư chất tuyệt vời rồi."
Ninh Dao mừng rỡ: "Thật sao! Lê sư, vậy thì, vậy thì-"
"Tôi biết cô muốn nói gì nhưng phải khiến cô thất vọng rồi, trước khi đạt được tư chất thiên giai, tôi sẽ không nhận đồ đệ." Ngọn lửa hy vọng trong mắt Ninh Dao vụt tắt ngay lập tức.
Lê Tinh: "Nhưng mà--"
Ninh Dao lại phấn chấn lên, hô: "Tôi thích nhưng mài Lê sư, cô nói nhanh đi nhưng mà cái gì?"
"Mặc dù tạm thời tôi không thể nhận cô làm đồ đệ nhưng cô có thể ký hợp đồng với tư cách là người chữa bệnh, được tôi hướng dẫn."
Ninh Dao và Ninh Chuẩn đồng thanh nói: "Ký hợp đồng với tư cách là người chữa bệnh?"
Lê Tinh gật đầu: "Ừm ừm. Tôi cũng không giấu hai người, có một cửa hàng buôn bán rất đắt khách, người đặt mua thuốc quá nhiều, chỉ riêng tôi chắc chắn làm không xuể. Vì vậy, tôi cần những người chữa bệnh có năng lực và có năng khiếu như Ninh Dao tham gia, giúp tôi chế thuốc."
"Nếu cô đồng ý ký hợp đồng, tất cả các đơn thuốc đang bán tại cửa hàng đều được công khai hoàn toàn cho cô, tôi sẽ đích thân hướng dẫn cô luyện thuốc. 2% lợi nhuận của cửa hàng thuộc về cô, bất kỳ khó khăn nào trong việc chế thuốc, tôi đều có thể giúp cô giải đáp."
Do luật sáng chế ràng buộc, muốn có được đơn thuốc của những người chữa bệnh khác quả thực là khó khăn vô cùng. Chỉ riêng điều kiện đơn thuốc này đã đủ khiến người ta động lòng, huống chi còn có thể kiếm tiền.
Ninh Chuẩn bắt đầu ghen tị với Ninh Dao, nếu hắn cũng biết dùng dược đỉnh để chế thuốc, liệu có thể nhận được đơn thuốc của Lê sư không?
Nhìn đôi mắt ngày càng sáng của Ninh Dao, Lê Tinh tiếp tục nói:
"Tất nhiên, tôi cũng có điều kiện. Thời hạn hợp đồng của chúng ta là 50 năm, trong 50 năm bất kể cô là người chữa bệnh linh giai hay người chữa bệnh thiên giai, đều phải làm việc cho cửa hàng Hữu Gian Thương Phố, cho đến khi hết hạn hợp đồng. Trong thời hạn hợp đồng không được kiêm nhiệm chức vụ khác, ngay cả giúp đỡ gia tộc cũng không được. Trong vòng 50 năm, tất cả các loại thuốc cô chế tạo, bao gồm cả các loại thuốc do chính cô nghiên cứu sáng tạo, quyền bán đều thuộc về cửa hàng Hữu Gian Thương Phố."