Chương 290:
Chương 290:Chương 290:
"Anh Sở, đây là tôi dùng... ay ay ây——?"
Lời của Lê Tinh còn chưa nói hết, Sở Vân Dật đã cúi đầu, ngậm viên thuốc trực tiếp từ tay Lê Tinh, nuốt xuống. Đôi môi lạnh lẽo lướt qua đầu ngón tay, Lê Tinh như bị bỏng rụt tay lại, trừng mắt chất vấn:
"Anh không nghe xem đây là thuốc gì đã ăn?"
Thuốc viên vừa vào miệng đã tan ra, vị thanh mát hơi đắng, thuốc lỏng vào bụng liền có một luồng khí ấm dâng lên, lan tỏa khắp tứ chi bách hài, sự mệt mỏi đau nhức toàn thân đều được chữa lành.
Sở Vân Dật thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thuốc em lấy ra, chắc chắn là có lợi cho tôi."
Lê Tinh bĩu môi: "Cũng chưa chắc. Nếu tôi thấy anh làm việc tốt, trong lòng vui vẻ, tặng thêm anh một viên Xuyên Lưu Bất Tức Hoàn làm phần thưởng thì sao?"
Sở Vân Dật lúc đầu giật mình, sau đó cười ha hả.
Anh đã xem video vòng loại của Halsas, biết Xuyên Lưu Bất Tức Hoàn (nước chảy không ngừng: thuốc xổ mấy con chim ăn :))))) là thứ gì. Nhưng dựa vào phản ứng cơ thể sau khi uống thuốc, anh đoán chắc mình không ăn phải thứ đồ ghê tởm đó, Lê Tinh đang dọa anh.
"Thế thì thảm rồi, hy vọng em có thuốc giải."
Thiếu niên mày như họa, nụ cười rạng rỡ, ngay cả Lê Tinh cũng phải than thở một tiếng rằng sắc đẹp hại người. "Hừ. May cho anh, ăn phải Hoàn Nguyên Đan, loại thuốc này có thể nhanh chóng phục hồi thể lực. Đây, số còn lại này tặng anh, thể lực anh kém như vậy, sau này cần dùng đến."
Sở Vân Dật nhìn lọ Hoàn Nguyên Đan đầy ắp trong tay, chìm vào suy tư: Thể lực anh kém? Một cái búa rèn hơn 200 cân, anh vung liên tục không ngừng hàng triệu lần, thể lực anh kém?!
"Nguyên Linh của anh không bị tiêu hao nhiều, tinh thần lực dùng không ít, tôi còn có Thượng Phẩm Thiên Linh Đan, anh có muốn không?"
Sở Vân Dật lắc đầu: "Thức hải của tôi không ổn định, thuốc tăng tinh thần lực có thể không ăn thì không ăn. Lần luyện khí này, thuận lợi hơn tôi tưởng tượng nhiều, tinh thần lực tiêu hao có thể từ từ phục hồi."
Lão giả áo xám nói Sở Vân Dật luyện khí nhanh, sẽ không quá 3 ngày nhưng chỉ có Sở Vân Dật tự biết, anh không thể không nhanh.
Bởi vì 3 ngày là giới hạn của anh, vượt quá thời hạn này, một khi Nguyên Linh cạn kiệt, dù hấp thụ đá năng lượng cũng không bổ sung được, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục dùng tinh thần lực luyện khí.
Nhưng lần này khác, anh không những không cảm thấy Nguyên Linh suy giảm, ngược lại còn cảm thấy nguyên tố lực ngày càng hoạt bát, Nguyên Linh vận hành ngày càng thông suốt, đây là chuyện chưa từng có trong nhiều năm luyện khí của anh.
Nghĩ mãi không ra, Sở Vân Dật cũng không muốn tốn công sức suy nghĩ sâu xa, kéo căng chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, nói với Lê Tinh: "Tôi đi tắm thay quần áo, rồi đi luôn."
"Vậy anh nhanh lên, đừng để quá giời"
"Được." Sở Vân Dật buồn cười, đúng là một kẻ keo kiệt.
Sở Vân Dật hành động rất nhanh, 5 phút sau hai người đã ra khỏi phòng luyện khí, đi về phía trận pháp truyền tống.
Vì tắm vội nên tóc Sở Vân Dật không kịp chải chuốt, vẫn buộc ở sau gáy, cả người trông phóng khoáng, bất cần. Lê Tinh đi sau Sở Vân Dật, nhìn bóng lưng anh, đột nhiên bật cười khúc khích. Sở Vân Dật không dừng bước, nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô, thầm hỏi.
"Hồi nhỏ tôi nghe người ta nói, làm Phù văn sư sẽ bị hói, tình cờ mấy bạn học phù văn xung quanh tôi tóc cũng không nhiều, điều này khiến tôi từng sợ hãi phù văn. Sau khi lớn lên mới phát hiện, không phải Phù văn sư nào cũng bị ảnh hưởng đến tóc, vẫn có Phù văn sư tóc dày, ví dụ như anh."
Xa xôi vạn dặm, Kỳ Minh đột nhiên hắt xì một cái vô cớ, cậu xoa xoa mũi, tiếp tục luyện phù trận. Trong lúc Kỳ Minh cử động, dưới chân cậu rụng vài sợi tóc xoăn màu xanh, bị gió nhẹ từ phù trận thổi bay mất tăm...
Nghe ra lời khen trong lời nói của Lê Tinh, tâm trạng Sở Vân Dật rất tốt.