Chương 292:
Chương 292:Chương 292:
"Đồng hồ quang não của lão phu có chức năng báo giờ, không cần ngươi nhắc."
Lê Tinh đứng bên cạnh xoa tay như ruồi: "À vâng vâng vâng! Vậy tiền bối xem tiền thuê này có trả lại không?"
Sở Huy nhếch mép, vung tay chuyển cho Lê Tinh một khoản tiền, vốn tưởng có thể thoát khỏi sự cưu triền của cái đầu nấm này, nào ngờ Lê Tinh lại hét lớn hơn cả lúc nay:
"Sai rồi sai rồi——I"
"Sai cái gì?"
"Tiền chứ!" Lê Tinh bẻ ngón tay bắt đầu tính toán: "Tiền thuê một ngày là 150 nghìn, trung bình một giờ là 6250 tinh tệ, 1 phút là 104 tinh tệ. Tiền bối nên trả lại tôi 9162 tinh tệ mới đúng!"
Sở Huy đau đầu, lần đầu tiên gặp phải loại khách hàng tính toán từng đồng xu như vậy, cảm thấy mình như đang ở chợ rau.
"Trả chăn không trả lẻ, chưa đến nửa giờ không tính vào phạm vi hoàn tiền."
Lê Tinh hít một hơi, quay sang nhìn Sở Vân Dật, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Có chuyện này sao?"
Sở Vân Dật suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: "Tôi không biết."
Lê Tinh đột nhiên quay lại, giận dữ hét về phía Sở Huy: "Tiền bối xem, anh ấy nói không có!"
"Cô điếc à? Rõ ràng nói là không biết!"
"Hai người là người một nhà, tổ tiên nói dối, lẽ nào để con cháu chỉ ra sao? Anh ấy không dám trái lời tiền bối, chỉ có thể nói không biết thôi!"
Sở Huy nổi giận: "Nói bậy!"
"Vậy ông nói, anh ấy đến nhiều lần như vậy, không thể nào lần nào cũng ra đúng giờ, tại sao lại không biết quy định trả nguyên không trả lẻ?"
"Nhà họ Sở giàu có như vậy, nó có thiếu tiền thuê ba xu hai hào đó không? Thằng nhóc này chưa bao giờ nhắc đến chuyện trả tiền, tất nhiên là không biết!"
"Ồ——!' Lê Tinh mỉa mai nói: "Anh ấy không nhắc thì tiền bối không giải thích à, quy định của Thông Thiên Tháp đúng là bí ẩn thật. Anh ấy là người giàu có có thể không quan tâm nhưng tôi thì nghèo, hôm nay tiền bối phải viết rõ ràng quy định hoàn tiên của Thông Thiên Tháp ra giấy trắng mực đen cho tôi xem, hoặc là trả lại cho tôi 9162 tinh tệ, thiếu một xu cũng không được!"
Sở Huy tức đến bật cười: "Nếu ta không trả thì sao?" Lê Tinh vô cùng nghiêm túc, cúi xuống bên tai ông ta nói nhỏ: "Vậy tôi sẽ đi tố cáo tiền bối tham ô tiền của mười vị trưởng lão, tham ô của công."
"Cô—— hỗn xược!"
Một luồng uy áp tinh thần mạnh mẽ ập đến Lê Tinh nhưng lại bị một luồng tinh thần lực khác tương tự hóa giải, luồng khí lưu mạnh mẽ lấy ba người làm tâm, cuộn về phía bên ngoài đại sảnh, tiếng gió rít lên.
Sở Huy nhìn đứa cháu bình tĩnh, lại nhìn Lê Tinh vẻ mặt chính nghĩa, trong lòng thầm chửi 100 nghìn lần.
Nâng tay trả nốt số tiền còn lại, Sở Huy khó chịu vung tay: "Tranh thủ trước khi ta thay đổi chủ ý, nhanh chóng cút đi cho lão tử!"
Sở Vân Dật thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cửu thúc tổ, lần sau sẽ đến thăm tiền bối!"
"Tiền bối, vẫn chưa xong đâu, tiền của anh ấy tiền bối còn chưa trả lại đấy! Biết lỗi thì sửa là tốt, tiền của người giàu cũng là tiền mà! Ê, ê, ê, Sở Vân Dật anh buông tôi ra——"
Sở Vân Dật xách Lê Tinh, trước khi Sở Huy hoàn toàn nổi giận, chạy ra khỏi Thông Thiên Tháp.
Đợi đến khi không còn cảm nhận được uy áp khủng khiếp sau lưng nữa, Sở Vân Dật mới buông Lê Tinh xuống, vừa buan cười vừa tức giận nhìn cô.
"Đã nhiều năm không thấy cửu thúc tổ nổi giận lớn như vậy rồi, em không sợ ông ấy một chưởng chém chết em à”
Lê Tinh nhún vai: "Không phải còn có anh ở đây sao."
"Võ công của cửu thúc tổ không kém gì Bách Lí lão tổ, nếu ông ấy quyết tâm giết em, tôi cũng không cản được." Sở Bách Lí là một trong ba cao thủ có chiến lực cao nhất trong mười vị trưởng lão, vậy mà lão già áo xám lại ngang tài ngang sức với ông ta, quả là một nhân vật lợi hại. Lê Tinh sờ mũi, được rồi, cô thừa nhận, bây giờ cô thực sự có chút sợ hãi.
"Thông Thiên Tháp có hai loại người canh giữ, một loại là Nguyên Linh giả phạm trọng tội, sau khi được viện trưởng lão sàng lọc, chọn ra những người có năng lực và tư chất tốt, miễn trừ tử hình, đưa vào Thông Thiên Tháp làm người canh giữ, cả đời không được ra khỏi tháp."