Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297:

Chương 297: Chương 297:Chương 297:

Trước khi ra khỏi cửa hàng, Sở Vân Dật cõng Lê Tinh, đặt trước với Phùng Thụy tất cả các mô hình cao cấp của Lê Tinh. Đơn hàng lớn này đủ cho cửa hàng ăn trong 3 năm, Phùng Thụy cong mông, với tư thế vô cùng khiêm tốn tiễn vị thần tài ra khỏi cửa.

Đứng trước cửa hàng, Lê Tinh cuối cùng cũng nói ra câu hỏi đã kìm nén từ lâu: "Anh Sở, anh có sợ mô hình không?”

Từ khi anh bước vào phòng mô hình, toàn thân cứng đờ, hơi thở gấp gáp, đây là biểu hiện điển hình của sự sợ hãi. Mặc dù Sở Vân Dật đã che giấu rất tốt nhưng vẫn không thoát khỏi cảm nhận của Lê Tỉnh.

Sở Vân Dật mặt lạnh im lặng, đáng tiếc sự im lặng không thể ngăn cản miệng của Lê Tỉnh.

"Tôi biết có người sẽ sợ chú hề, hiện tượng này có tên gọi chuyên môn là hội chứng sợ chú hề. Theo đó suy ra, anh sợ mô hình cũng có thể là một loại bệnh tâm lý, rất có thể liên quan đến chấn thương thời thơ ấu. Có nghiên cứu chỉ ra rằng, hội chứng sợ chú hề là một dạng của chứng rối loạn lo âu, vậy thì anh..."

"Dừng——'!" Sở Vân Dật thở dài, đã mất tiền rồi còn bị người ta phân tích vấn đề tâm lý, anh đã tạo nghiệt gì chứ! "Tôi định tặng mô hình cho em nhưng vì em nghỉ ngờ tôi nên tôi sẽ tự giữ lại, để chứng minh sự trong sạch."

Nói xong, Sở Vân Dật cũng không đợi Lê Tinh, sải bước đi.

"Ê——, anh đừng miễn cưỡng, tôi có thể giữ hộ anh vài ngày!"

"Không cần!"

"Vậy thì tôi đổi mô hình của Tuệ Tuệ với anh, này——!"

"Này! ! ! Em cầm xa ra một chút!"

"Ha ha ha, còn nói không sợi"

Tiểu phẩm:

Quản gia Lư bưng hộp quà tinh xảo, nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, đây là gì?"

Lông mày Sở Vân Dật khẽ giật giật, thốt ra hai chữ: "Mô hình."

"A?" Quản gia Lư đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền dùng ánh mắt từ ái của người cha già nhìn Sở Vân Dật, mừng rỡ không thôi.

Thiếu gia từ nhỏ đã không giống những đứa trẻ khác, ở cái tuổi người ta mút tay, giành đồ chơi, anh đã ôm cuốn "Phân tích phù văn cao cấp" dày hơn cả từ điển, xem như truyện cổ tích.

Thiếu gia ngày nào cũng không phải bận rộn với đủ loại chuyện làm ăn và việc vặt của gia tộc thì cũng là luyện tập phù văn, tinh thần luôn căng thẳng, quản gia Lư thật sự sợ anh bị ngợp chết.

Nhưng bây giờ ông ấy không cần lo lắng nữa rồi, mặc dù sở thích "mô hình" này rất ngốc nghếch nhưng cũng không phải là cách để thư giãn đầu óc, nhất định phải ủng hộ mạnh mẽ!

"Thiếu gia, để trong thư phòng của ngài sao?"

"Đừng! Tìm một căn phòng lớn hơn để đặt, ngày mai còn có hai cái giống hệt đến."

"Vâng."

"Đợi đã!" Sở Vân Dật gọi quản gia Lư đang định rời đi, do dự mãi mới mở miệng: "Ông đến cửa hàng mô hình Phùng Thị đặt làm một loạt cảnh quan thu nhỏ, biệt thự, đồ nội thất các loại, chỉ cần là đồ người thật có thể dùng được thì đều làm theo tiêu chuẩn mô hình ba phần."

"Trong cửa hàng còn có hai Hoa Đại Khẩu, cũng mua về, làm bạn với cô ấy."

Cô ấy? Quản gia nhạy bén ngửi thấy hơi thở khác thường, có vấn đề!

"Thiếu gia, mô hình ngài mua là——?"

Sở Vân Dật bực bội nới lỏng cổ áo: "Tự xem đi!"

Nhìn bóng lưng như chạy trốn của Sở Vân Dat nụ cười trên mặt quản gia sắp tràn ra, bưng mô hình Lê Tinh đi tìm phòng lớn để đặt.

Hai người vừa rời đi không lâu, một bài đăng có tiêu đề "Người thừa kế của một gia tộc hạng nhất họ C nào đó hẹn hò riêng với một cô gái bí ẩn, sau khi dùng bữa trưa ngọt ngào, họ cùng nhau đi mua sắm" đã xuất hiện trên tinh võng, kèm theo rất nhiều ảnh chụp từ góc độ người qua đường.

Những bài đăng câu view bằng tiêu đề như thế này nhan nhản, ảnh chụp cũng mờ nhòe, chỉ có thể nhìn thấy đường nét cơ thể nên không thu hút được nhiều sự chú ý.

Cho đến khi có người bình luận bên dưới bài đăng, nói rằng "Người thừa kế của một gia tộc hạng nhất họ C nào đó' rất có thể là Sở Vân Dật thì bài đăng mới bắt đầu nổi tiếng.
Bình Luận (0)
Comment