Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304:

Chương 304: Chương 304:Chương 304:

Lê Tinh và Kỳ Minh chào hỏi Diệp Thanh Vân và quản gia Hồ, sau khi nhìn thấy cô, quản gia Hồ tỏ ra vô cùng kích động, không phải kiểu kích động khi gặp khách quý, mà giống như gặp được cọng rơm cứu mạng, điều này khiến Lê Tinh không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Diệp Thanh Đình và nhà họ Diệp?

Thôi Thiên Tiếu: "Thanh Đình đâu? Sao cậu ấy không đến?"

Diệp Thanh Vân sắc mặt u ám: "Anh Thanh Đình không đi được, tình hình cụ thể đợi đến nhà họ Diệp sẽ biết." Mọi người không tiện hỏi thêm, lên phi hành khí, hướng về nhà họ Diệp lao đi.

Đến nhà họ Diệp, quản gia Hồ ra lệnh cho người hầu mở cửa chính đón tiếp, cung kính mời Lê Tinh, Kỳ Minh, Thôi Thiên Tiếu vào phòng khách, Diệp Xuân đã đợi sẵn ở đó.

Khác với phong cách xa hoa của nhà họ Sở, kiến trúc nhà họ Diệp giản dị, thanh nhã, theo phong cách đồng quê, tường trắng ngói xám, rất giống nhà ở vùng Giang Nam trên Lam Tinh. Phòng khách cũng sử dụng phong cách trang trí theo kiểu Trung Quốc, đồ nội thất bằng gỗ và thư pháp trên tường khiến Lê Tinh cảm thấy thân thiết lạ thường.

"Gia chủ, khách đến rồi."

Ngay từ khi mọi người bước vào phòng khách, Diệp Xuân đã đứng dậy đầy phấn khích, đi vài bước đến trước mặt Kỳ Minh, quan sát cậu từ đầu đến chân.

"Giống! Thật giống! Y hệt Kỳ Lãng hồi trẻ!"

Nhìn thấy Kỳ Minh, như thể nhìn thấy chàng trai trẻ đầy khí phách cách đây 100 năm, những ngày phiêu lưu cùng ông ấy như mới diễn ra ngày hôm qua, trong mắt Diệp Xuân không khỏi lấp lánh những giọt nước mắt.

"Kỳ Minh xin chào gia chủ nhà họ Diệp!"

Diệp Xuân cười ha ha, nói: "Gọi gia chủ thì khách sáo quá, ta và cố tổ của con là bạn vong niên, con cứ gọi ta là ông nội giống như Thanh Đình là được."

Kỳ Minh e thẹn gật đầu đáp ứng.

Diệp Xuân lại nhìn sang Lê Tinh, càng nhìn càng thấy cô gái này thông minh xinh đẹp, khí chất phi phàm. Ai mà ngờ được, một năm trước vẫn chỉ là một người chữa bệnh nghiệp dư, giờ đã cùng con trai cả của ông bước vào ngưỡng cửa của một người chữa bệnh cao cấp.

Một nhân vật như vậy tuyệt đối không phải là người tầm thường, sớm muộn gì cũng sẽ gặp gió hóa rồng, trở thành người mà không ai có thể sánh kịp. Nhà họ Diệp có thể sớm làm quen và kết giao với cô, đều nhờ phúc của Thanh Đình.

"Lê Tinh xin chào gia chủ nhà họ Diệp!" Trước mặt Lê Tinh, Diệp Xuân không hề tỏ ra kiêu ngạo, ông chắp tay chào cô, cười nói: "Tiểu hữu Lê, lão phu đã nghe danh con từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng có vinh hạnh được gặp, thấy con còn xuất sắc hơn cả lời đồn! Ha ha hai"

Lê Tinh cười đáp: "Gia chủ nhà họ Diệp khách sáo rồi, được Thanh Đình chiếu cố lâu như vậy, lẽ ra con nên đến thăm hỏi từ lâu nhưng vì bận việc nên vẫn chưa thực hiện được, thực sự là lỗi của Lê Tinh, mong gia chủ nhà họ Diệp thứ lỗi!"

"Ha ha ha, không sao, không sao!"

Ánh mắt của Diệp Xuân lướt qua Thôi Thiên Tiếu, coi như đã chào hỏi, dù sao thì thằng nhóc này thường xuyên lui tới, cũng chẳng khác gì cháu ruột của ông, không cần phải quá khách sáo với nó.

Thôi Thiên Tiếu cũng không coi mình là người ngoài, trước mặt Diệp Xuân không hề có chút gò bó nào, thẳng thắn hỏi: "Ông nội, Thanh Đình đâu? Rõ ràng là cậu ấy bảo chúng con đến, sao không thấy người đâu?"

Nụ cười trên mặt Diệp Xuân lập tức bị mây đen thay thế, ông thở dài, nói: 'Nhà họ Diệp lần này gặp nạn rồi, không khéo sẽ là tai họa diệt tộc. Mời các con đến đây là muốn nhờ tiểu hữu Lê giúp đỡ."

Lê Tinh ngạc nhiên: "Con ư? Giúp gì cơ?”

"Chuyện này nói ra thì dài, Thanh Đình mười mấy ngày nay vẫn ở vườn thuốc sau núi, nó không thể về được, ta sẽ dẫn các con đi tìm thằng bé, trên đường sẽ kể chỉ tiết."

Quản gia Hồ lái một chiếc xe địa hình, chở Diệp Xuân, Lê Tinh, Kỳ Minh và Thôi Thiên Tiếu đến vườn thuốc. Trên đường đi, Diệp Xuân kể lại những chuyện xảy ra trong mười mấy ngày qua cho mọi người, họ mới biết tại sao Thanh Đình không thể quay lại trường.
Bình Luận (0)
Comment