Chương 319:
Chương 319:Chương 319:
Một vạn năm trước, 36 Hiền Nhân đã cứu bộ lạc nguyên thủy cuối cùng của đại lục Can Nguyên, giúp họ nhóm lửa, xua đuổi thú tinh, ban cho họ ánh sáng và hy vọng.
Để tưởng nhớ 36 Hiền Nhân, bày tỏ lòng biết ơn đối với ân đức của họ, người Càn Nguyên đã định ngày này là lễ hội Quang Minh. Vào ngày này hàng năm, 12 thành phố lớn của đại lục Càn Nguyên đều sẽ tổ chức lễ kỷ niệm long trọng.
Tất cả các con phố ở thành Halsas đều được treo đầy băng rôn và bóng bay, các cửa hàng và nhà hàng ven đường tự trang trí cửa hàng của mình thật đẹp và rực rỡ, mang đậm màu sắc lễ hội.
Trên đường phố đông đúc người qua lại, không ít cư dân mặc trang phục da thú, dùng sơn dầu vẽ lên mặt đủ loại hoa văn và hình xăm nguyên thủy, cầm bó hoa giả trên tay, hóa trang thành người bộ lạc nguyên thủy được 36 Hiền Nhân cứu giúp, đổ ra đường tham gia lễ kỷ niệm.
Vô số khí cầu được trang trí thành những giỏ hoa khổng lồ, kéo theo ngọn lửa màu sắc, viết đủ loại lời chúc và khẩu hiệu quảng cáo trên bầu trời, sau đó rải xuống đầu du khách những cánh hoa nhân tạo đủ màu sắc rồi vút đi.
Những chiếc xe hoa khổng lồ xếp thành hàng dài, từ từ tiến về phía trước ở giữa đường, trên xe hoa có đủ loại tiết mục biểu diễn đặc sắc - tạp kỹ, khiêu vũ, đấu kỹ, ảo thuật, âm nhạc... khiến người xem hoa mắt chóng mặt.
Lê Tinh hòa mình vào đám đông, thấy gì cũng thấy lạ. Thành Datan cũng có hoạt động ăn mừng lễ hội Quang Minh nhưng so với quy mô trước mắt thì quả thực là nhỏ như con thỏ.
Không khí lễ hội đã lan tỏa đến từng người, nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt của mọi người, già trẻ gái trai, khiến người ta cảm thán rằng thời thịnh thế thật tốt đẹp.
Đi theo đoàn diễu hành đi được gần nửa thành phố, mấy người Lê Tinh đều đói bụng, vừa lúc có một nhà hàng ven đường trông khá ổn, mấy người đi xếp hàng chờ chõ.
Để thuận tiện cho khách hàng cảm nhận không khí lễ hội, nhà hàng đã đặc biệt mở một khu vực ăn uống ngoài trời trước cửa hàng.
Đến lượt Lê Tinh và những người khác, vừa khéo có một bàn trống ở khu vực ngoài trời. Đến sớm không bằng đến khéo, bốn người Lê Tinh vui vẻ chiếm lấy vị trí tuyệt vời này, vừa ăn vừa ngắm đoàn diễu hành lễ hội ở cự ly gần.
Nhà hàng này để tạo không khí ăn uống cổ truyền, phục vụ theo kiểu thủ công, mấy người vừa ngồi xuống không lâu, nhân viên phục vụ tóc vàng đã bưng món khai vị đến cho họ.
Thôi Thiên Tiếu nếm một thìa trứng cá hồi đen, nhíu mày phàn nàn: "Một thứ như thế này mà bán 600 tinh tệ một phần ư? Mùi tanh của cá còn chưa khử sạch! Thật không bằng về ăn món hầm hỗn độn do Tinh Nhi làm!"
Món khai vị mà Diệp Thanh Đình gọi là gan ngỗng bốn cánh, không có mùi tanh hôi nhưng cũng không thấy ngon dac biet.
"Lễ hội mà, lượng khách đông, bếp không kịp làm, hầu hết các món ăn đều được chế biến sẵn, hương vị tất nhiên phải giảm đi. Ăn tạm thôi!"
"Tiếu ca, cậu biết đủ đi, đến giờ tôi còn chưa được ăn đây!"
Kỳ Minh vất vả cạy ốc sên, cậu vô cùng hối hận vì đã gọi món khai vị này, không chỉ tốn sức mà còn không ăn được bao nhiêu thịt, thật bực mình.
Lê Tinh không kén chọn như vậy, cô có thể ăn ngon lành ở căng tin Học viện Datan, huống chỉ là nhà hàng ở thành phố lớn. Lê Tinh vừa nhét cá hồi hun khói vào miệng, vừa chờ xe hoa đi qua.
Chiếc xe hoa gần họ nhất đang biểu diễn múa. Năm người đàn ông để trần phần thân trên, quấn một chiếc váy da thú quanh eo, toàn thân tràn đầy vẻ đẹp hoang dã, vây thành một vòng tròn, nhảy theo tiếng trống.
Tư thế nhảy tràn đầy sức mạnh, mỗi bước chân, mỗi lần xoay người của vũ công đều toát lên vẻ đẹp nam tính. Còn tiếng trống mang âm hưởng nguyên thủy càng đưa khán giả đến thời kỳ gian khổ ăn lông ở lỗ, đấu tranh với thú tinh.
Tiếng trống càng lúc càng lớn, nhịp điệu càng lúc càng nhanh, động tác của vũ công cũng trở nên điên cuồng theo đó. Đột nhiên, tất cả vũ công quay lưng lại với nhau, đối mặt với khán giả hai bên xe hoa.