Chuong 377:
Chuong 377:Chuong 377:
Khi Thượng Quan Tiện Ngư phát hiện ra Hồng Giáp Bo Cạp, Lê Tinh cũng phát hiện ra họ. Thấy đội Sa Mạc Chi Châu bị hàng vạn cây phong lăn cỏ vây hãm, Lê Tinh nhận ra sự việc không đơn giản.
Phong lăn cỏ có bản năng va chạm với sinh vật sống nhưng chỉ giới hạn ở những loài có sức tấn công thấp, rất ít khi va chạm với chiến sĩ nguyên linh. Với hiểu biết của cô về đội Sa Mạc Chi Châu, chỉ cần tỷ lệ thương vong không đến mức hủy diệt toàn đội, họ tuyệt đối sẽ không chọn cách phòng thủ thụ động trước phong lăn cỏ.
Mà muốn khiến đội Sa Mạc Chi Châu xuất hiện thương vong nghiêm trọng như vậy thì tình hình chiến đấu chắc chắn rất thảm khốc. Nhưng xung quanh đây hoàn toàn không tìm thấy tàn dư của nguyên tố lực, cũng không có dấu vết chiến đấu giết chóc, vì vậy đội Sa Mạc Chi Châu hẳn không bị thương.
Phân tích như vậy thì chỉ có một cách giải thích - những thứ vây hãm họ căn bản không phải là phong lăn cỏ. Trong sa mạc chỉ có một loại thực vật thích ngụy trang thành phong lăn cỏ, đó chính là cây con của dây leo hút máu!
Nghĩ đến đây, Lê Tinh đột nhiên mở to mắt, kéo mạnh dây cương sang bên phải, hét lớn: 'Đại Hồng, phía trước nguy hiểm, rết"
Lê Tinh đột nhiên dùng sức kéo dây cương, Hồng Giáp Bò Cạp không kịp chuẩn bị, hai chân bên trái đều nhấc khỏi mặt đất, nếu không phải nó kịp thời dùng đuôi giữ thăng bằng thì đã lật xe rồi.
Hồng Giáp Bò Cạp gầm lên một tiếng "hừ”, điều chỉnh trọng tâm, theo sự kéo của dây cương, lao nhanh về phía trước bên phải.
Đáng tiếc, tiếng động dưới mặt đất đã thu hút sự chú ý của dây leo hút máu, hàng vạn cây con dây leo hút máu lớn nhỏ đang lao về phía họ với tốc độ kinh người từ hướng mười giờ.
Tốc độ của Hồng Giáp Bò Cạp không chậm nhưng so với dây leo hút máu hình cầu thì không có nhiều lợi thế. Hơn nữa, Hồng Giáp Bò Cạp là thân xác bằng máu thịt, không thể duy trì trạng thái chạy siêu tốc mãi được, một khi thể lực đạt đến cực hạn, tốc độ chậm lại thì hậu quả sẽ thảm hại.
Lê Tinh giật dây cương kêu "bốp bốp", vừa thúc giục Hồng Giáp Bò Cạp tăng tốc, vừa quan sát xung quanh, tìm cách thoát thân.
Lúc này, đội Sa Mạc Chi Châu đang chạy trốn theo hướng ngược lại với hướng dây leo hút máu lăn tới, Lê Tinh nhìn bốn bóng lưng xa dần của họ, trong lòng tức giận.
Ai cho các người lá gan, dùng đội Chuyên Trị Bất Phục của chúng tôi để dẫn họa? Chúng tôi rơi vào rắc rối, các người cũng đừng hòng chạy thoát!
Lê Tinh giật dây cương, Hồng Giáp Bò Cạp hiểu ý, sải bước, đuổi theo đội Sa Mạc Chi Châu. Nhìn từ trên không trung, Hồng Giáp Bò Cạp chạy thành một đường cong trên sa mạc, vừa kéo theo dây leo hút máu, vừa tiến về phía đội Sa Mạc Chi Châu. Trần Khí cõng Thượng Quan Tiện Ngư, vừa chạy vừa vận dụng Nguyên Linh, biến cát dưới chân thành đất nen thích hợp để dùng lực hơn, cách này tuy tiêu hao Nguyên Linh rất lớn nhưng tốc độ của hắn rõ ràng tăng lên. Hiện tại trong toàn đội, chỉ có một mình hắn còn ở trạng thái đỉnh cao, có khả năng đưa đồng đội thoát khỏi nơi nguy hiểm. Trần Khí cuối cùng cũng đợi được cơ hội thể hiện của mình, biểu hiện vô cùng hăng hái.
Có thể là do được gợi ý bởi đội Chuyên Trị Bất Phục cưỡi thú tinh, Trần Khí nghĩ ra một cách, đó là coi mình như tọa ky của đội Sa Mạc Chi Châu.
Hắn bảo Thượng Quan Tiện Ngư lấy một sợi dây thừng, trước tiên trói hai người lại với nhau, sau đó quăng ra hai đầu dây thừng, để Bạch Linh và Thượng Quan Lâm Uyên mỗi người nắm một đầu.
Vì vậy, khán giả nhìn thấy một cảnh tượng như thế này, Trần Khí cõng Thượng Quan Tiện Ngư, vừa vận dụng Nguyên Linh, vừa sải bước chạy như điên, phía sau còn kéo theo Thượng Quan Lâm Uyên và Bạch Linh đang vô cùng bất lực.
Trần Khí đã nhịn hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận, cộng thêm niềm vui thoát khỏi đàn dây leo hút máu, khiến hắn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng phấn khích, chỉ khổ cho hai đồng đội bị hắn kéo theo phía sau, chân sắp bay mất rồi.