Chương 385:
Chương 385:Chương 385:
"Đừng thấy bây giờ ở đây chỉ có một loại thực vật là dây leo hút máu vài năm nữa, môi trường ở đây sẽ có thể cho nhiều loại thực vật khác sinh sống. Đến lúc đó, nơi đây sẽ trở thành ốc đảo thực sự, là nhà của thú tinh sa mạc." Trực tiếp tại hiện trường.
Trâu Hoa Ly khó có thể kìm nén tâm trạng kích động, dẫn đầu võ tay: "Tuyệt vời! Không ngờ họ lại thoát khỏi sự quấn lấy của dây leo hút máu theo cách này, đầu óc và thủ đoạn của Lê Tinh thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt!"
Lâm Chấp An cũng gật đầu đồng tình: "Thuật chế thuốc cổ xưa của Lê Tinh linh hoạt đa dạng, lấy yếu thắng mạnh, ngay cả một nhân vật thiên tài như Bạch Linh cũng bị cô ấy vượt qua! Đại sư Trâu, tôi nghĩ Hiệp hội người chữa bệnh nên đánh giá lại thuật chế thuốc cổ xưa, không thể chỉ nhìn vào khuyết điểm mà bỏ qua ưu điểm của nó."
Trâu Hoa Ly gật đầu: "Lời đại nhân Lâm nói rất đúng! Sau khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ lập tức triệu tập hội đồng quản trị để nghiên cứu vấn đề này."
Biết đâu họ đều đã sai, thuật chế thuốc cổ xưa mới là kỳ thuật chính thống có thể luyện chế ra thần dược cải tử hoàn sinh, người đi đường vòng có lẽ chưa bao giờ là Lê Tinh.
Không còn bị dây leo hút máu đuổi theo, Hồng Giáp Bò Cạp cuối cùng cũng có thể chạy với tâm trạng bình thường. Sau 5 km, Lê Tinh thả đội Sa Mạc Chi ở gần một ốc đảo nhỏ, rồi tạm biệt họ. Đội Chuyên Trị Bất Phục thì tiếp tục cưỡi Hồng Giáp Bò Cạp, tiến về hướng Dao Trì.
Một giờ sau, phía đông xuất hiện bụng cá trắng, mặt trời đỏ rực từ đường chân trời mọc lên, mặt đất lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời nhanh chóng ấm lên.
Trf—=f
Lê Tinh không giật dây cương, Hồng Giáp Bò Cạp đã dừng lại. Sau một đêm phối hợp ăn ý, thông minh như nó, đã có thể hiểu được ý nghĩa của những từ kỳ lạ như " giá " và "hí"
Lê Tinh tháo dây trói tiên từ trên giáp đầu của Hồng Giáp Bò Cạp, ra hiệu cho đồng đội thu dọn đồ đạc, xuống lưng bọ cạp.
Thôi Thiên Tiếu không hiểu: "A Tinh, chúng ta đến rồi sao?"
Không đúng, Dao Trì lớn như vậy, nếu ở gần thì cậu phải nhìn thấy ánh nước chứ nhưng xung quanh ngoài cát ra thì chẳng có gì.
Kỳ Minh thả tinh thần lực ra cảm nhận một chút: 'Chưa đến, chúng ta còn cách Dao Trì ít nhất 40 km."
"A Tinh, sao không cưỡi nữa?" Bốn mươi mấy km, Hồng Giáp Bò Cạp chạy thêm nửa giờ là đến nơi, chiến thắng đã gần kề, Diệp Thanh Đình không hiểu tại sao Lê Tinh lại dừng lại vào lúc này. "Cưỡi nữa thì nó không về được."
Mọi người: "..." Cái gì? Lê Tinh còn muốn để nó về sao? Họ đều cho rằng Hồng Giáp Bò Cap đã mua vé một chiều. Không còn bị dây trói tiên trói buộc, sáu chân của Hồng Giáp Bò Cap liên tục dam đạp tại chỗ, có chút không hiểu tình hình.
Chẳng lẽ thú tinh hình người lại nghĩ ra cách hành hạ bọ cạp mới sao? Bọ cạp đã ngoan ngoãn như vậy rồi, sao còn phải chịu khổi
Thấy đôi mắt nhỏ của Hồng Giáp Bò Cạp lộ vẻ kinh hoàng, Lê Tinh buồn cười.
"Đại Hồng, xem cái bộ dạng nhát gan của ngươi kìa, gan nhỏ như vậy thì làm sao lên được thiên giai, xưng bá khu địa phổi?"
Chân của Hồng Giáp Bò Cạp run rẩy, mẹ ơi, thú tinh hình người cười rồi, nó sẽ không bị giết ở đây chứ?
"Mặc dù ngươi bị ép buộc nhưng dù sao cũng đã cõng chúng ta chạy xa như vậy, còn thoát khỏi sự vây công của dây leo hút máu, coi như lập được một công. Ta không thích nợ nhân quả, bây giờ thả ngươi về, chúng ta coi như hòa nhau. Sau này có cơ hội gặp lại, ngươi không cần khách sáo với ta, ta cũng sẽ không nương tay với ngươi!" Lê Tinh nói xong, từ linh bội lấy ra cặn thuốc đỏ đã thu thập được khi luyện chế Thanh Phong Tán, đổ một hơi vào miệng Hồng Giáp Bò Cạp.
Một mùi cay nồng lan tỏa trong khoang miệng, kích thích khiến Hồng Giáp Bò Cạp run rẩy toàn thân. Nó muốn nôn nhưng cặn thuốc vừa vào miệng đã tan ra, dược hiệu nhanh chóng thấm vào toàn thân.