Chương 404:
Chương 404:Chương 404:
So với những kỳ trước, cuộc thi lớn của trường quân đội năm nay mới thực sự khơi dậy ý chí chiến đấu của anh, đã lâu lắm rồi anh không gặp được đối thủ thú vị như Lê Tinh.
Nghe thấy lời trêu chọc của Lê Tinh, Sở Vân Dật cười: "Với tính cách của em, nếu không đánh chúng tôi một vố thì mới là bất ngờ."
Lê Tinh không vui: "Anh nói thế là sao, như thể nhân phẩm của tôi không tốt vậy."
Sở Vân Dật cười: 'Xin lỗi, là tôi thất lễ."
Sở Vân Dật từ đầu đã đoán được Lê Tinh chắc chắn sẽ để lại hậu chiêu, khả năng lớn là cô sẽ động tay động chân vào thuốc. Nhưng anh từ đầu đến cuối đều không lơ là cảnh giác, cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng thuốc, thật không biết Lê Tinh đã kích nổ chúng bằng cách nào.
Tuy nhiên, cục diện hiện tại khiến trái tim treo lơ lửng mấy giờ của Sở Vân Dật cuối cùng cũng hạ xuống, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác thoải mái "Quả nhiên là như vậy." Đuôi cáo của Lê Tinh cuối cùng cũng lộ ra, anh không cần phải đề phòng nữa.
Sở Vân Dật cảm thấy Lê Tinh là đối thủ hiếm có, Lê Tinh cũng có cảm giác tương tự.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc thi đấu ở thành Thiên Nhất, cô bị Sở Vân Dật đuổi theo chạy mười mấy cây số, khá mất mặt nên trận đấu này cô cố gắng hết sức để tìm lại thể diện.
Lê Tinh liếc nhìn Tiêu Dao Phiến bị hàng ngàn sợi tơ quấn thành một cục, hài lòng gật đầu nói:
"Anh Sở, thật ngại quá, đã làm dính chặt quạt của anh. Nhưng anh yên tâm, tôi cũng không dùng Thiên Lang Đao nữa, chúng ta đối đầu công bằng."
"A Tinh, em cố ý thiết lập Tiêu Dao Phiến và Nguyệt Thăng thành một nhóm, mục đích là để phá hủy vũ khí của tôi đúng không?”
"Ê hê hê." Nụ cười trên mặt Lê Tinh quá chói mắt, không cần trả lời cũng đã nói lên tất cả.
Sở Vân Dật thở dài: "Tôi còn tưởng rằng giúp em sửa lại Lưu Ly Châu, chúng ta đã hòa nhau rồi chứ."
"Sửa xong thì có nghĩa là anh chưa từng làm vỡ nó sao? Anh Sở, không thể tính toán như vậy được, bây giờ chúng ta mới hòa nhau."
Lúc này, Diệp Thanh Đình và Kỳ Minh cũng từ trái phải vây quanh, Lê Tinh ra hiệu cho họ không cần giúp đỡ.
"Sở Vân Dật giao cho tôi, đội trưởng, Tiểu Minh, hai người đi giải quyết ba cái kén kia đi."
Đôi cánh băng của Diệp Thanh Đình đã sắp đến giới hạn, thực sự không thể bay được nữa, Kỳ Minh cũng không khá hơn cậu là bao. Trong số những người này, chỉ có Lê Tinh với song trọng song thiên giáp mới còn sức để đấu với Sở Van Dật. Thay vì ở lại đây cản trở cô, tốt hơn là làm theo lời cô, giải quyết ba người kia trước.
"A Tinh, cậu cẩn thận."
Diệp Thanh Đình và Kỳ Minh hạ cánh, chạy về phía Giang Nguyệt Thăng, An Tình và Lâm Thải Nhi.
Giọng nói của Thôi Thiên Tiếu từ xa vọng lại: "Thanh Đình——, để Giang Nguyệt Thăng lại cho tôi, cho tôi thỏa mãn cơn nghiện loại anh ta ra ngoài cuộc——!"
Thôi Thiên Tiếu cùng nhóm với Sở Vân Dật, Thôi Thiên Tiếu phụ trách ném nên thuốc hoàn đều ở trên người cậu. Khi Lê Tinh kích nổ thuốc hoàn, Thôi Thiên Tiếu bỏ lại túi vải, tự mình nhảy xuống trận Phong Cuộn Trần Sinh rồi chạy mất.
Nhưng giác quan của Sở Vân Dật quá nhạy bén, Thôi Thiên Tiếu vừa có động tĩnh, anh đã theo bản năng mở trận gió phòng ngự bảo vệ cơ thể, tất cả Thiên Tơ Vạn Lý Hoàn nổ tung đều rơi vào khoảng không.
Không trói được Sở Vân Dật, Thôi Thiên Tiếu rất thất vọng nhưng lại nghĩ đến đó là Sở thần mà, sao có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy, thế là cậu cũng thản nhiên tiếp nhận.
Cậu hạ cánh sớm, lại không biết kỹ năng bay, chỉ có thể chạy bộ, tiến về phía này. Mặc dù vậy, Thôi Thiên Tiếu vẫn không quên nguyện vọng cả đời, muốn đích thân ấn nút trận truyền tống loại Giang Nguyệt Thăng ra ngoài cuộc. Lê Tinh quăng một sợi xích lửa vào trận gió hộ thân của Sở Vân Dật, gió và lửa va chạm hòa vào nhau, lập tức nổ tung, luồng khí khổng lồ đẩy hai người ra xa 5.6 mét.
Sở Vân Dật biến đổi quyết ấn, hàng chục lưỡi gió từ trước sau trái phải đồng thời tấn công Lê Tinh. Lê Tinh vặn eo, Tam Thiên Liên bám vào cánh tay cô tạo thành đao lửa, vai lưng kéo theo cánh tay, tuyệt kỹ Hỏa phiên bản Cửu Cửu Quy Nhất xuất hiện, lưỡi gió bị hỏa cương mạnh mẽ hơn phá vỡ, tiêu tan không còn dấu vết.