Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 416 - Chương 416:

Chương 416: Chương 416:Chương 416:

Trần Khí lắc đầu: "Không được, chỉ cần có chút mùi thịt, những thứ quỷ quái kia sẽ vây quanh."

Bạch Linh rất tự tin vào ý tưởng của mình, kiên nhãn giải thích: "Đốt sạch lông và thịt vụn trên da, sau đó dùng nước thuốc đặc chế của tôi rửa sạch, có thể che giấu mùi của con lợn nanh dài ở mức độ lớn nhất. Lâm Uyên và Tiệm Ngư dùng phù trận bao bọc bè, bảo hiểm kép."

"Nếu như vậy mà vẫn không qua mặt được Cá Cạo Xương, chúng ta sẽ ném thịt con lợn nanh dài xuống nước, dụ chúng đi."

Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy cách này thực sự khả thi, dù sao thì khoảng cách 20 km không phải là quá xa, không đến nỗi toàn bộ hồ Dao Trì đều là Cá Cạo Xương chứ. Vì vậy, đội Sa Mạc Chi Châu bắt đầu chế tạo bè theo ý tưởng của Bạch Linh.

Phía đông nam hồ Dao Trì, Diệp Thanh Đình và Tống Thư Nhuận cũng đang bàn bạc cách lên đảo.

Tống Thư Nhuận cho rằng miệng của những con cá trong suốt rất nhỏ, lại không có răng, thuộc loài thú tinh ăn xác thối. Chỉ cần bọn họ không dính vào những mảnh vụn thừa thãi, khiến những con cá trong suốt hiểu lầm là thức ăn thì sẽ không bị tấn công.

Nhưng Diệp Thanh Đình lại có quan điểm khác, nếu những con cá trong suốt thực sự là động vật ăn xác thối, vậy tại sao chúng lại tiến hóa ra vây lưng sắc nhọn? Theo cậu thấy, những con cá trong suốt chắc chắn là loài săn mồi, chỉ khi thiếu thức ăn mới ăn xác thối.

Diệp Thanh Đình từ chối đề nghị bơi qua hồ nhưng cậu lại không nghĩ ra cách nào tốt hơn. Hai người bất lực, chỉ còn cách tìm Lê Tinh lần nữa.

"A Tinh, cậu nói xem chúng ta phải làm sao?"

Lê Tinh cũng khó xử, cách an toàn nhất tất nhiên là bay qua.

Tám người bọn họ, chỉ có một nửa năm được kỹ năng bay, những người còn lại bất kể phân phối thế nào thì cũng có ít nhất hai người bị bỏ lại.

Lùi một bước mà nói, cho dù bọn họ miễn cưỡng mang theo tất cả mọi người thì khoảng cách 20 km quá xa, trên đường lại không có bất kỳ nơi nào có thể dừng chân.

Đợi đến khi bọn họ không bay nổi nữa, rơi vào vùng nước sâu, biết đâu còn có thú tinh nguy hiểm hơn cả cá trong suốt đang chờ bọn họ.

Chết tiệt, nếu cuộc thi cho phép sử dụng phi hành khí, cô còn phải ở đây suy nghĩ mãi sao?

Ừm, phi hành khí?

Khoan đã, hình như cô có ý tưởng rồi. "Tống Thư Nhuận, anh mang theo linh thực của anh chưa?"

"Mang, mang rồi."

Linh thực của Tống Thư Nhuận là trọng biện thạch toán, tác dụng duy nhất là kiểm tra độc, Lê Tinh hỏi làm gì, không phải là muốn để linh thực của hắn kiểm tra xem cá trong suốt có độc không chứ?

"Lấy ra lấy rai"

Trong giọng điệu không cho phép từ chối của Lê Tinh, Tống Thư Nhuận không dám hỏi nhiều, lấy ra một chậu hoa cỡ trung, bên trong có một bông hoa màu hồng cao 15 cm.

Lê Tinh nhận lấy chậu hoa, không thèm nhìn trọng biện thạch toán bên trong, ánh mắt cẩn thận lướt qua chậu hoa, thỉnh thoảng còn bóc lớp thép bên ngoài ra, kiểm tra phù văn bên dưới.

Tống Thư Nhuận đúng là chịu chỉ tiền cho linh thực, chậu hoa cũng mua loại đắt nhất của Bảo Chung, giá một chậu hoa cỡ trung đủ để mua hai chậu loại rẻ tiền mà Tuệ Tuệ dùng.

Ngay khi Tống Thư Nhuận lo lắng Lê Tinh sẽ phá hỏng chậu hoa, Lê Tinh vung tay, triệu hồi Tuệ Tuệ.

Một bông hoa miệng rộng cao hơn người, lại còn đi kèm với một chậu hoa cỡ lớn, tạo nên cảm giác áp bức vô cùng. Thêm vào đó, nó đột ngột xuất hiện, khiến tất cả mọi người trong đội Đồ Linh, kể cả Lâm Ẩn, đều giật mình. Bọn họ không phải chưa từng thấy hoa miệng rộng, chỉ là nhìn gần như thế này thì còn kinh dị hơn trong video. Tuệ Tuệ vừa xuất hiện đã làm nũng với Lê Tinh trong thần thức: "Chủ nhân, sao ngươi lâu quá không cho ta ra ngoài thế? Không có ngươi bên cạnh, ta buồn lắm!"

"Khí hậu sa mạc quá khắc nghiệt, ta không nỡ để ngươi ra ngoài chịu khổ, ngươi ngoan ngoấn ở trong không gian ngủ di đợi cuộc thi kết thúc, ta sẽ ở bên ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment