Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431:

Chương 431: Chương 431:Chương 431:

"Giang Nguyệt Thăng, con nói con và Van Dật là anh em tốt, vậy trên người con có thứ gì đó có nguồn gốc giống với Vân Dật không?”

Giang Nguyệt Thăng lắc đầu.

Ngoài nước uống và đá năng lượng do cuộc thi cung cấp, những thứ hắn mang theo không có điểm chung nào với Vân Dật, ngay cả quần áo cũng là hắn nhờ người may riêng, kiểu dáng giống nhau, chất liệu khác nhau. Những thứ do cuộc thi cung cấp đã dùng hết từ lâu, không biết chai lọ đã vứt ở góc nào của sa mạc, tìm ở đâu bây giờ.

Sở Bách Lí thở dài, nếu ngay cả thứ này cũng không có thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết.

"Hm.. Trưởng, trưởng lão Sở, Sở, có thể con có."

Sở Bách Lí mừng rỡ nói: "Mau lấy ra cho ta xeml"

Kỳ Minh lấy ra một chiếc bình kim loại cao bằng một gang tay, đưa cho Sở Bách Lí.

"Trưởng lão Sở, đây là bình nước con làm bằng nguyên tố lực, anh Sở hẳn cũng có một cái giống vậy."

Nhớ ra rồi, đây là bình nước mà Lê Tinh tặng Vân Dật khi đưa thuốc Thanh Phong Tán. Biểu cảm của Sở Bách Lí rõ ràng dịu đi, nhận lấy bình kim loại, liên tục gật đầu:

"Tốt, tốt lắm! Không cùng một đội mà vẫn có thể chia sẻ nước uống quý giá, quả là Chuyên Trị Bất Phục các con có khí phách lớn."

Giang Nguyệt Thăng đứng bên cạnh tức đến méo cả mũi: Chuyện này liên quan đến khí phách à? Không mua thuốc thì Lê Tinh cho mới là lại

Bình kim loại có nguồn gốc từ Nguyên Linh kim của Kỳ Minh, có thể nói là cùng nguồn gốc đến không thể cùng nguồn gốc hơn, Sở Bách Lí cầm bình, bắt đầu thi triển thuật pháp.

Hang động ẩm ướt lạnh lẽo.

Lê Tinh đột ngột tỉnh lại, lật người quỳ một gối, lưng cong lên, tay trái chống gối, tay phải che trước ngực, ánh mắt như chim ưng quan sát tình hình xung quanh.

Lê Tinh vừa quan sát môi trường, vừa nhớ lại trải nghiệm vừa rồi. Cô bị một lực hút khổng lồ đánh trúng vào khoảnh khắc chạm vào vạt áo của Sở Vân Dật, sau đó thì mất ý thức.

Cô không biết mình đã bất tỉnh bao lâu nhưng dựa vào cảm giác choáng váng còn sót lại trong thức hải thì thời gian han khong dai.

Trận pháp dịch chuyển vừa rồi chắc chắn không phải trận pháp dịch chuyển ngẫu nhiên do cuộc thi thiết lập, trong đó nhất định có điều kỳ lạ, biết đâu có nguy hiểm khủng khiếp đang chờ cô, không thể chủ quan!

Môi trường cô đang ở hiện tại giống như một hang động ngầm khổng lồ, cao 30 mét, rộng hơn 40 mét, trước sau đều tối đen không thấy đáy. Lạnh lẽo ẩm ướt nhưng không khí không ô nhiễm, xem ra đây không phải là một không gian kín.

Trên vách hang động mọc vô số rêu, địa y, phát ra ánh sáng dịu nhẹ màu xanh lam, tím, đỏ, chiếu sáng cả thế giới ngầm.

Những loài thực vật này vì mọc trong môi trường tối tăm, lá không thể dựa vào ánh sáng để quang hợp, chỉ có thể cộng sinh với nấm có khả năng phát huỳnh quang. Trải qua hàng triệu năm tiến hóa, chúng đã trở thành "mặt trời nhỏ" của chính mình, tự cung tự cấp.

Lê Tinh nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra nguy hiểm nhưng lại thấy Diệp Thanh Đình và Thôi Thiên Tiếu nằm cách cô không xa. Lê Tinh vội chạy tới, kiểm tra tình hình của hai người.

Trên người hai người không có vết thương, dấu hiệu sự sống ổn định nhưng mặc cho Lê Tinh gọi thế nào, đẩy thế nào, họ vẫn nhắm chặt mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Ngay khi Lê Tinh đang gọi Diệp, Thôi thì tiếng kẽo kẹt yếu ớt truyền đến từ phía sau cô.

Lê Tinh đột ngột quay đầu lại nhưng lại bất ngờ phát hiện Sở Vân Dật đang đứng cách cô 10 mét, nửa người ẩn trong bóng tối do vách đá nhô ra tạo thành, nếu không phải anh giãm phải một viên đá nhỏ phát ra tiếng động thì rất khó phát hiện ra còn có người ở đó.

"Sở Vân Dật?"

Sở Vân Dật không nhúc nhích, đôi mắt màu tím được rêu phát sáng phản chiếu, càng thêm yêu dị. Lê Tinh hơi bất ngờ, ánh mắt Sở Vân Dật nhìn cô lạnh lùng, khác hẳn với thái độ trước đây.

"Anh không sao chứ?”

Sở Vân Dật vẫn không nói gì, Lê Tinh tức giận, tốt bụng quan tâm đến anh một chút, anh còn tỏ ra lạnh lùng! Đã vậy thì cô mặc kel
Bình Luận (0)
Comment