Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 445 - Chuong 445:

Chuong 445: Chuong 445:Chuong 445:

Đợi đến khi nước hồ hoàn toàn bình lặng, Lê Tinh nhìn mười mấy con Sa Tam đang lơ lửng thẳng đứng trong nước, từ từ nổi lên mặt nước, thở phào nhẹ nhõm. May quá, chỉ ngất đi thôi, không chết.

Thu lại cuộn Kỳ tơ Nhược Gia, Lê Tinh cầm ngược Thiên Lang Đao, vui vẻ bơi về.

Mặt hồ đang quay theo một hướng, đột nhiên xuất hiện vô số xoáy nước nhỏ, sau đó như bị tá lực, kỳ lạ dừng lại, cảnh tượng này khiến ba người trên bờ kinh ngạc đến hóa đá.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến họ khó quên hơn - mười mấy con Sa Tằm khổng lồ nổi thẳng lên mặt nước, bất động.

Thôi Thiên Tiếu run rẩy kéo Diệp Thanh Đình: "Đây, đây là sao khô sao?"

Diệp Thanh Đình cũng không tin lắm, chỉ bằng sức của Lê Tinh, có thể khiến mười mấy con Sa Tằm có kích thước gấp 5-6 lần cô mất đi khả năng chiến đấu. Nhưng nếu không phải Lê Tinh thì còn ai?

Sở Vân Dật vừa kinh ngạc vừa an ủi, bất kể Lê Tinh dùng cách gì đấu với Sa Tằm, chỉ cần cô không sao là được. "Ào ào ——" một tiếng nước vang lên, Lê Tinh xuất hiện ở nơi không xa bờ, nở nụ cười e thẹn với họ.

Chưa kịp để mọi người đáp lại, sắc mặt Lê Tinh đột nhiên thay đổi, Thiên Lang Đao tuột khỏi tay, mang theo tiếng rít, lao về phía mặt Sở Vân Dật.

Diệp Thanh Đình và Thôi Thiên Tiếu đều kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột này, đồng tử Sở Vân Dật co lại, trong mắt phản chiếu bóng dáng Thiên Lang Đao nhưng anh không hề nhúc nhích.

Thiên Lang Đao mang theo tiếng xé gió, lướt qua má anh, bắn vào vách hang sau lưng anh. Thân Đao hoàn toàn cắm vào vách đá, chỉ lộ ra cán đao và chuôi đao.

Lúc này Lê Tinh cũng nhảy lên từ trong nước, thi triển Thanh Yên bộ vài bước nhảy đã đến bên cạnh Sở Vân Dật. Lúc này khí thế của Lê Tinh trở nên sắc bén bá đạo, như một binh khí lợi hại vừa được rút khỏi vỏ, ngay cả ánh mắt cũng khác hản, sắc bén đến mức không ai dám nhìn thẳng.

Xoay một vòng quanh Sở Vân Dật, không phát hiện ra điều gì bất thường nhưng sắc mặt Lê Tinh vẫn không hề dịu đi, nghiêm túc đến đáng sợ.

Quay cổ tay, Thiên Lang Đao bay ngược vào tay Lê Tinh, Lê Tinh kiểm tra kỹ lưỡi đao, lưỡi đao sắc bén, không có dấu hiệu chém trúng thứ gì.

Lê Tinh sát khí đầy mình như vậy khiến Diệp Thanh Đình và Thôi Thiên Tiếu im thin thít, chỉ có Sở Vân Dật vẫn bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: "A Tinh, sao vậy?"

"Anh vừa rồi không phát hiện có thứ gì đó đến gần anh sao?" Sở Vân Dat cau mày, vừa rồi anh thực sự không để ý xung quanh.

Một là, anh tập trung hết sự chú ý vào Lê Tinh đang lên khỏi mặt nước, hai là, thức hải của anh bị mê hồn trận làm tổn thương, cảm giác không nhạy bén như bình thường.

"Tôi không để ý."

Lê Tinh vừa rồi đứng xa, mơ hồ nhìn thấy một sinh vật trong suốt giống người đứng bên cạnh Sở Vân Dật, đưa ra thứ gì đó giống như xúc tu về phía anh.

Những xúc tu đó sắp chạm vào đầu Sở Vân Dật rồi, trong tình thế cấp bách, cô mới ném Thiên Lang Đao ra. Nhưng kỳ lạ là, sau khi Lê Tinh phát hiện ra điều bất thường, cô đã thả thần thức ra, bao trùm toàn bộ hang động nhưng kinh ngạc phát hiện ra rằng con quái vật đó đã biến mất, không để lại dấu vết nào, như thể bốc hơi tại chỗ vậy.

Đây là đường hầm ngầm, địa hình phức tạp, sao có thể biến mất trong chớp mắt? Điều này không hợp lý.

Lê Tinh thậm chí còn nghi ngờ rằng mình ở dưới nước quá lâu nên đã bị ảo giác.

Nhưng xung quanh cơ thể Sở Vân Dật vẫn còn sót lại một chút hơi thở, chứng tỏ vừa rồi thực sự có thứ gì đó đến gần anh, hơn nữa còn là một kẻ âm u lạnh lẽo, toàn thân tà khí.

Lê Tinh có một cảm giác quen thuộc không rõ, cô dường như đã từng gặp một hơi thở tương tự ở đâu đó.

Chẳng lẽ đây chính là kẻ chủ mưu đánh tráo cờ hiệu? Nếu đúng như vậy thì thân phận của kẻ chủ mưu có chút mơ hồ rồi.

"Có lẽ tôi nhìn nhầm rồi."
Bình Luận (0)
Comment