Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 447 - Chương 447:

Chương 447: Chương 447:Chương 447:

Những chuyện này Lê Tinh vô tâm nên không phát hiện ra nhưng Diệp Thanh Đình lại nhìn thấy. Liên tưởng đến bài đăng trên mạng, Diệp Thanh Đình cảm thấy chuyện này có lẽ không phải là vô căn cứ, Lê Tinh có thể vô tình nhưng anh họ thì không phải vô ý.

Lê Tinh và anh họ đều là những người thân thiết nhất của cậu, Diệp Thanh Đình đương nhiên hy vọng hai người có thể thành đôi, vì vậy khi Lê Tinh đề nghị đi cùng Sở Vân Dật, trong lòng cậu có chút vui mừng, cũng không nghĩ nhiều mà ngăn Thôi Thiên Tiếu lại.

Bị Thanh Đình ngăn lại, Thôi Thiên Tiếu cũng chẳng còn tâm trạng đi theo nữa, bực bội ngồi xuống bờ sông, nhặt đá ném xuống nước, miệng còn lẩm bẩm.

"Bài đăng trên mạng gì cũng dám viết, ghép đôi Thiên Đình còn nhiều hơn ghép đôi Tinh Vân. Đã tin như vậy thì tôi cũng tránh hiềm nghị, tránh xa cậu raI"

Thấy anh em mình tức giận, Diệp Thanh Đình cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình không ổn nhưng lại không tiện xin lỗi Thôi Thiên Tiếu trực tiếp, chỉ có thể đi lang thang chỗ khác, thấy đá dẹt thì nhặt lên, để dành cho Thôi Thiên Tiếu ném chơi.

Lúc này, Sở Vân Dật và Lê Tinh đã đi xa, Sở Vân Dật hạ giọng hỏi Lê Tinh: "A Tinh, vừa rồi là cái gì?"

Lời nói của Lê Tinh có thể lừa được Thôi Thiên Tiếu và Diệp Thanh Đình nhưng Sở Vân Dật đã sớm biết tinh thần lực của Lê Tinh không kém gì anh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện nhìn nhầm.

"Tôi không nhìn rõ, thứ đó toàn thân trong suốt, nếu không phải xúc tu của nó đang động đậy, tạo ra sự khúc xạ trong suốt nhẹ thì tôi thực sự không phát hiện ra."

Sở Vân Dật cau mày, có xúc tu? Vậy thì thứ tấn công lén anh không phải là con người?

"Có phải là một loại thú tinh nào đó không?"

"Có lẽ vậy. Vừa rồi anh thực sự không có cảm giác gì khác thường sao?"

Sở Vân Dật nhớ lại cẩn thận, do dự nói: "Nếu nhất định phải nói có gì khác thường thì có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy rất mệt mỏi."

Cảm giác này kéo dài trong thời gian quá ngắn, Sở Vân Dật còn tưởng rằng đó là ảo giác do anh nhìn thấy Lê Tinh bình an trở về, tinh thần căng thẳng được thả lỏng.

"Anh Sở, anh có từng đắc tội với người của Tru Tiên Giáo không?"

Sở Vân Dật cụp mắt, hàng mi dày che đi cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.

"Tru Tiên Giáo là tà giáo mà mọi người ở đại lục Càn Nguyên đều lên án, không ai dám ở nơi công cộng phạm vào đại ky, tự xưng là giáo đồ của Tru Tiên Giáo. Tôi vốn không tranh chấp với người khác, cho dù có thì tôi cũng không biết người đó là giáo đồ tà giáo."

Lê Tinh gật đầu, bọn họ ở ngoài sáng, Tru Tiên Giáo ở trong tối, khó mà phòng bị. Nhưng cho dù Sở Vân Dật muốn làm người bình thường thì Tru Tiên Giáo cũng có thể đưa ma trảo về phía anh, có thể là để trừ khử mối đe dọa, cũng có thể là muốn kéo anh về phe mình.

"A Tỉnh, tại sao em lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ thứ tấn công lén tôi có liên quan đến Tru Tiên Giáo?"

"Tôi chỉ nghi ngờ thôi, thứ đó toàn thân tà khí, rất giống với phong cách của Tru Tiên Giáo. Dù có liên quan hay không thì chúng ta cũng phải đề phòng nhiều hơn. Thứ đó tuy đã trốn thoát nhưng rất có thể sẽ ra tay với anh lần nữa. Trong thời gian ở dưới lòng đất, anh đừng hành động một mình, tốt nhất là luôn đi theo tôi."

"Được."

Lê Tinh cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng lĩnh giáo hơi thở của con quái vật trong suốt ở đâu rồi——con ve sầu ba mắt bay ra từ trong cơ thể Giang Tuấn Nam!

Hơi thở trên người con ve sầu tuy không bằng 1% của con quái vật trong suốt nhưng cả hai lại cực kỳ giống nhau. Phân tích như vậy thì tổ chức tấn công Sở Vân Dật rất có thể chính là Tru Tiên Giáo.

Nhưng chuyện con ve sầu ba mắt chỉ có cô và Dương Châu biết, Lê Tinh không tiện tiết lộ với Sở Vân Dật, chỉ có thể dùng cách nói bóng gió để nói qua.

Nếu con quái vật trong suốt và con ve sầu ba mắt cùng nguồn gốc thì chỉ có thần thức mới có thể nhận ra nguyên hình của nó. Để tránh nó ra tay với Sở Vân Dật lần nữa, Lê Tinh chỉ có thể đóng vai vệ sĩ bên cạnh anh.
Bình Luận (0)
Comment