Chuong 464:
Chuong 464:Chuong 464:
Ba ngày liên tục đọc sách, lật sách, ngay cả Lê Tinh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Văn hóa lịch sử vạn năm của lục địa Càn Nguyên hầu như đều được lưu trữ trong tòa nhà đồ sộ và rộng lớn này, số lượng sách phải tính bằng đơn vị trăm triệu. Trong số những cuốn sách nhiều như biển cả, tìm được một câu nói mơ hồ mà ngay cả bản thân cô cũng không chắc chắn, thật khó biết bao.
Lê Tinh thở dài, khởi động trận pháp dịch chuyển, trở về đại điện.
Thấy Lê Tinh xuất hiện, Sở Huy còn tưởng mình nhớ nhầm thời gian, vội vàng nhấn nút báo giờ của quang não để nghe.
Sở Huy kinh ngạc: "Này, quang não của tôi hỏng rồi, hay là não của cô hỏng rồi?"
"Hả"
Một câu nói kéo suy nghĩ của Lê Tinh trở về thực tại, cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Sở Huy, không hiểu ý của ông.
Sở Huy chỉ vào thời gian trên quang não, nói: "Cô đã ở đây tổng cộng 76 giờ 3 phút, phải tính tiền là 77 giời"
"Ồ ồ, được." Vẻ mặt ủ rũ của Lê Tinh khiến Sở Huy không biết phải làm sao.
Với sự hiểu biết của Sở Huy về Lê Tinh, cô chắc chắn sẽ ra ngoài đúng giờ, không thể chậm một giây nào! Nhưng bây giờ không chỉ chậm 3 phút, cô còn đồng ý thời gian tăng thêm có thể tính theo một giờ, Sở Huy đột nhiên cảm thấy không ổn.
"Cô làm sao vậy, bị bệnh à?”
"Không có, tôi khỏe lắm”"
Lông mi của Lê Tinh mềm mại và dày, hơi cong như lông mi của trẻ sơ sinh, điều này khiến cô có đôi mắt ngây thơ khi nhìn người khác.
Sở Huy không thể không thừa nhận, khi Lê Tinh không nổi giận, cô thật đáng yêu, không trách được Vân Dật thích cô.
"Vậy sao cô lại ủ rũ, sao thế, không tìm được thứ cô muốn à?"
Lê Tinh gật đầu.
"Chậc, chỉ vì chuyện nhỏ này mà không vui sao? Với chút tiền đồ này thì sau này làm sao làm chủ mẫu được! Nào, nói cho cửu thúc tổ biết cô muốn tìm gì, lão phu sẽ chỉ bảo cho cô!"
"Thực ra... tôi cũng không biết mình muốn tìm gì." Sở Huy: "..." Ông thật sự là lo bò trắng răng, quản cô làm gì!
Thấy sắc mặt Sở Huy không vui, Lê Tinh vội vàng giải thích: "Tiền bối đừng giận, tôi muốn tìm ghi chép về một loại quái vật cổ đại. Vấn đề là ngoài hình dạng của con quái vật này ra, tôi không biết bất kỳ thông tin nào khác, không có cách nào xác định được trong sách sử có ghi chép liên quan hay không, cũng không biết tìm ở đâu." "Thì ra là vậy." Sở Huy xoa cằm trầm ngâm một lúc, rồi nói với Lê Tinh:
"Thôi được, cô cầm lệnh bài của ta, đến Tàng Thư Các thêm một lần nữa. Phía sau Tàng Thư Các có một khu vực không mở cửa cho công chúng, ở đó có một người giữ tháp chịu trách nhiệm sắp xếp sách vở, cô hãy đến hỏi anh ta. Anh ta đã ở trong Tàng Thư Các hơn 20 năm, ngày nào cũng đọc sách, biết đâu lại biết loại quái vật cô muốn tìm được ghi chép trong mục lớn nào."
Đôi mắt Lê Tinh đột nhiên sáng lên, cô cảm ơn Sở Huy, rồi lại chui vào trận pháp dịch chuyển, thân ảnh biến mất trong đại điện.
Sở Huy cười khẽ, trong lòng nghĩ vẫn là dáng vẻ hoạt bát này nhìn mới thích mắt, rồi nhắm mắt tiếp tục ngồi thiền.
Có lệnh bài của Sở Huy làm giấy thông hành, Lê Tinh thuận lợi đi qua phù trận, tiến vào khu vực không mở cửa cho công chúng. Cô đạp lên phi hành khí tìm kiếm cẩn thận, cuối cùng ở tầng trên cùng của một giá sách, cô phát hiện ra người giữ tháp đó.
Sách ở tầng trên cùng được dọn ra một không gian đủ để một người trưởng thành nằm vào, người đó đang khoanh chân, cuộn tròn bên trong đọc một bức tranh lụa.
Quần áo của người đó đầy dầu mỹ, tóc không biết bao nhiêu năm chưa gội, đã rối bù như chổi xể, cánh tay phải bị chặt ngang vai, trên mặt râu ria xôm xoàm, trông giống như một kẻ ăn xin. Nếu không phải vì chiếc áo dài ông ta mặc có kiểu dáng giống với Sở Huy thì Lê Tinh chắc chắn không dám nhận ra.
Lê Tinh điều khiển phi hành khí bay lên ngang tầm với người đó, hắng giọng: "Tiền bối?"
"Suyt——!" Người đó đưa tay trái ra, lắc lắc với Lê Tinh nhưng mắt thì không rời khỏi bức tranh lụa trước mặt dù nửa giây.