Chương 486:
Chương 486:Chương 486:
Lê Tinh lấy hồng dược định đút cho ông uống nhưng lại không thể nào mở miệng Dương Châu ra. Lê Tinh không đành lòng dùng biện pháp bạo lực để cạy hàm ông, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Hiệu trưởng, thầy thả lỏng ra, uống thuốc đi!"
Dương Châu nhìn chằm chằm vào Lê Tinh, dùng hết sức bình sinh đưa một ngón tay ra, chỉ vào chiếc camera vẫn hướng về phía ông.
Trịnh Kỳ xông tới lấy máy quay xuống, mở chế độ phát lại. Đợi ba người xem rõ Tiết Hàn đã làm gì, nỗi sợ hãi và tức giận trong lòng đều lên đến đỉnh điểm.
Những người đã ăn Thánh Đan rất nhanh sẽ mất đi ý thức, trở thành những chiến binh điên cuồng chỉ biết giết chóc, cuối cùng sinh cơ cạn kiệt mà chết, không có ngoại lệ.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm được Dương Châu, nào ngờ vẫn chậm một bước.
Nhìn dáng vẻ đau đớn của Dương Châu, mắt Triệu Nhất muốn nứt ra, đấm mạnh xuống đất, gào lên: "Tiết Hàn, tao nhất định sẽ giết chết mày——!"
Trịnh Kỳ nước mắt lưng tròng, để Dương Châu chết theo cách này, không nghi ngờ gì là sự sỉ nhục và chà đạp lớn nhất đối với hắn, những người của Tru Tiên Giáo, tâm địa quá độc ác.
Sự tức giận của Lê Tinh chắc chắn còn hơn cả Triệu Nhất và Trịnh Kỳ nhưng cô không để cảm xúc chỉ phối, sau khi trải qua sự hoảng loạn ban đầu, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ đối sách. Chưa đến phút cuối cùng, Lê Tinh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
"Hai người ra ngoài, vá tường lại, canh ở bên ngoài đừng để ai làm phiền tôi!"
"Cô Lê, cô có cách cứu tham mưu Dương không?”
"Tôi sẽ cố gắng!"
"Được——'! Nếu cô có thể cứu ngài ấy, sau này Triệu Nhất sẽ nhận cô làm đại ca vào sinh ra tử, không từ nan!" Triệu Nhất nói xong, dẫn theo Trịnh Kỳ ra ngoài canh gác, bức tường đổ sập cũng được hắn dùng Thổ nguyên linh vá lại.
Lê Tinh tắt quang não, như vậy chuyện xảy ra trong nhà tù chỉ có cô và Dương Châu biết.
Dương Châu bây giờ vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, ông thấy Lê Tinh đuổi hết mọi người đi, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Ông đã là nỏ mạnh hết đà, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Sâu Ba Mắt khống chế cơ thể, rơi vào trạng thái điên cuồng.
Thánh đan mà Tiết Hàn cho ông ăn không giống với trước đây, điều này có nghĩa là sau khi ông bước vào trạng thái cuồng chiến, sức chiến đấu sẽ cao hơn những chiến binh cuồng loạn trước đây. Kể từ khi gia nhập Quân tự do, Dương Châu đã không còn quan tâm đến sự an nguy của bản thân, ông không sợ chết nhưng ông sợ Sâu Ba Mắt lợi dụng cơ thể và năng lực của ông để làm điều ác.
Lê Tinh này thật ngốc, sao lại để hai người kia ra ngoài? Nếu có nhiều người thì còn có thể giúp đỡ chặn lại, bây giờ chỉ còn lại một mình Lê Tinh, lát nữa đánh nhau thì phải làm sao?
"Giết... giết—— tôi!" Dương Châu cảm thấy Nguyên Linh đã không còn kiểm soát được, ông không muốn Lê Tinh nhìn thấy cảnh tượng biến thân thảm hại của mình, càng không muốn Lê Tinh bị ông làm bị thương. Ông cầu xin Lê Tinh cho mình một cái chết thống khoái.
"Hiệu trưởng Dương, thầy đã làm rất tốt rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho em." Sự an ủi của Lê Tinh không khiến Dương Châu có chút nào nhẹ nhõm, ngược lại còn lo lắng hơn.
Lê Tinh này ngốc quá, sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm chứ?
"Hiệu trưởng Dương, em đảm bảo với thầy, nếu em thực sự không cứu được thầy, em sẽ tự tay kết liễu thầy, thầy không cần lo lắng sẽ làm hại người vô tội."
Câu nói này cuối cùng cũng khiến Dương Châu hoàn toàn yên tâm, chỉ nghe ông phát ra một tiếng gầm rú như dã thú, những sợi xích trói tay chân lập tức bị sức mạnh cơ bắp làm đứt tung.
Lúc này Dương Châu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng chiến, hai mắt đỏ ngầu, năm ngón tay thành vuốt, không chút thương tiếc vồ vào yết hầu của Lê Tinh.
Lê Tinh nghiêng người né tránh đòn tấn công của Dương Châu, tiếp đó liên tục lộn ra sau, kéo giãn khoảng cách với Dương Châu, quan sát tình trạng của ông từ xa.
Dương Châu không giống như Giang Tuấn Nam, biến thành một con quái vật thân hình dị dạng, cơ bắp cuồn cuộn, nếu không phải hơi thở trên người ông trở nên lạnh lẽo tà ác, ánh mắt cũng không bình thường thì thật sự không nhìn ra ông bị Sâu Ba Mắt ký sinh.