Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488:

Chương 488: Chương 488:Chương 488:

Dương Châu nửa quỳ trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, đầu cúi gằm vào ngực, khóe miệng rỉ máu. Ý thức của Dương Châu vẫn chưa hồi phục, lần này, Lê Tinh dễ dàng nhét viên thuốc vào miệng ông.

Mặc dù bị Sâu Ba Mắt ký sinh không lâu nhưng sinh cơ trên người Dương Châu đã bị cướp đi một phần, mái tóc đen nhánh trước đây giờ đã bạc trắng, khóe mắt cũng xuất hiện những nếp nhăn mờ mờ.

May mà Dương Châu còn trẻ, thể chất và Nguyên Linh đều đang ở trạng thái đỉnh cao, sự lão hóa hiện tại chỉ là hiện tượng tạm thời. Chỉ cần nghỉ ngơi và điều dưỡng cho tốt, sinh cơ đã mất có thể tự phục hồi nhưng ít nhất ông phải mất một năm không được tiêu hao quá nhiều Nguyên Linh.

Cùng với hiệu quả của Thiên Nguyên Đan, những vết thương ngoài của Dương Châu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bản thân ông cũng tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.

"Hiệu trưởng, thầy thấy thế nào?"

Dương Châu hít một hơi thật sâu mới thở ra một hơi dài, ngước mắt nhìn cô. Lúc này, hiệu quả của thuốc biến hình đã hết, Lê Tinh đã khôi phục lại dung mạo của mình.

"Không chết được."

Dương Châu ngồi phịch xuống đất, đối mặt với học trò đắc ý nhất của mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thời gian trôi qua thật nhanh, đứa trẻ năm nào còn dùng thẻ cơm nhân viên của ông để ăn chực, giờ đã trở thành một cường giả có thể cứu ông khỏi biển khổ.

"Lê Tinh, sao em biết tôi gặp nạn?"

"Triệu Nhất và Trịnh Kỳ không liên lạc được với thầy, lại phát hiện dấu hiệu sinh tồn của thầy có biến động lớn nên đã đến tìm em giúp đỡ."

"Thì ra là vậy. Hai đứa chúng nó đâu? Không để em một mình đến phủ thành chủ mạo hiểm chứ?" Giọng điệu của Dương Châu có chút lạnh lùng.

"Tất nhiên là không, họ đang canh gác bên ngoài, để em cho họ vào!" Theo tiếng gọi của Lê Tinh, Triệu Nhất và Trịnh Kỳ loạng choạng chạy vào.

Hai người vốn tưởng Lê Tinh gọi họ vào là để tiễn biệt di thể của Dương Châu, nước mắt đã chuẩn bị sẵn, nào ngờ lại thấy Dương Châu ngồi trên mặt đất bình an vô sự. Tâm trạng của hai người từ vực sâu leo lên đỉnh cao, lao tới ôm chầm lấy Dương Châu vừa khóc vừa gọi.

"Tham mưu Dương, ngài không chết, không chết, òa——!"

"Tôi biết cô Lê nhất định có thể cứu ngài mài!"

"Lê Tinh! Không không không, đại ca, từ nay Triệu Nhất này là người của cô, cô bảo tôi đánh chó tôi tuyệt đối không đuổi gài"

Dương Châu yếu ớt dùng hết sức đẩy hai nữ trang đại lão này ra, vẻ mặt đau đớn quay sang hỏi Lê Tinh: "Hai cô gái đi theo em nay giờ là bọn họ sao?”

"Phải."

Không cần hỏi, chắc chắn là Lê Tinh lại chế tạo ra loại thuốc gì đó lợi hại, khiến Triệu Nhất và Trịnh Kỳ cải trang đến mức ông không nhận ra.

"Hai người mau thay quần áo đi, ăn mặc hở hang thế này ra thể thống gì!"

Lúc này, Triệu Nhất và Trịnh Kỳ mới phát hiện mình đã biến trở lại thành đàn ông nhưng trên người vẫn mặc váy dài của nữ hầu, thân hình vạm vỡ sắp làm nổ tung bộ đồ nữ size S, quả thực chẳng ra sao cả.

Nhân hai người họ đi vào góc thay quần áo, Dương Châu nhỏ giọng hỏi Lê Tinh: "Em dùng cách gì để Sâu Ba Mắt rời khỏi cơ thể tôi vậy?"

"Đá năng lượng cao cấp."

Lê Tinh nhặt Sâu Ba Mắt bị xé cánh, nâng trên lòng bàn tay đưa đến trước mặt Dương Châu.

Dương Châu kinh ngạc: Sâu Ba Mắt? Còn sống ư!

"Vì con người thích sức mạnh nguyên tố nên theo suy đoán của em, Sâu Ba Mắt chọn con người làm vật chủ chắc chắn cũng thích. Vì vậy, em lấy ra vài viên đá năng lượng kích thích năng lượng để dụ nó, may mắn là Sâu Ba Mắt đã từ bỏ cơ thể thầy và tự bay ra"

"Nói như vậy, sau này nếu gặp lại người có Nguyên Linh bị ăn thánh đan mà phát cuồng, cũng có thể dùng cách này sao?"

Lê Tinh lắc đầu: "Không được, có thể cứu được thầy hoàn toàn là vì Sâu Ba Mắt ký sinh trong cơ thể thầy chưa lâu, mà em tình cờ có rất nhiều đá năng lượng cao cấp."
Bình Luận (0)
Comment