Chương 507:
Chương 507:Chương 507:
Văn Đạo tức giận đi tìm Liên Châu để lý luận, không biết có phải cố tình trốn tránh họ hay không, Liên Châu và những người phụ trách chính đều không có mặt.
La Quân túm lấy một nhân viên ban tổ chức giải đấu, hung hăng hỏi: "Tại sao lại hoãn giải đấu?"
"Vì, vì thú triều đến rồi!"
"Cái gì? Thú triều ở đâu, nói rõ ràng!"
La Quân túm lấy cổ áo của hắn, gần như nhấc bổng người lên, nhân viên kia vốn đã hoảng sợ lo lắng vì chuyện thú triều, giờ lại bị La Quân dọa cho suýt tè ra quần, nước mắt lưng tròng trả lời:
"Cùng lúc với khi bão tuyết xuất hiện, pháo đài phía bắc đã bị thú triều quy mô lớn tấn công. Để hỗ trợ Quân đoàn số bốn, tất cả học sinh dự bị trong Hàn Yên Các đều đã ra chiến trường. Các thí sinh đều đi đánh giặc rồi, tất nhiên là phải hoãn giải đấu."
Thì ra là vậy, chẳng trách trong Hàn Yên Các không có bao nhiêu học sinh, ngay cả các thầy cô cũng vội vã đi hết. La Quân buông người ra, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, hỏi Văn Đạo: "Hiệu trưởng, chúng ta khi nào lên đường hỗ trợ?"
Trong chuyện chống lại thú triều, thái độ của người Càn Nguyên nhất trí đến kỳ lạ. Bình thường đánh nhau thì đánh nhau, cãi nhau thì cãi nhau nhưng khi thú tinh tấn công, tất cả mọi người nhất định phải đoàn kết nhất trí chống lại kẻ thù.
Học sinh của ba trường khác đều đã đi, Halsas của họ cũng không thể tụt hậu.
Mặc dù hầu hết các thầy cô bây giờ đều đau nhức toàn thân như vừa chạy bộ với trọng lượng 500 km nhưng khi nghe La Quân nói vậy, tất cả đều xắn tay áo, mắt sáng quắc nhìn Văn Đạo, chờ ông ra lệnh.
"Các thầy cô vừa rồi không tham gia mở đường, đi theo tôi đến pháo đài phía bắc, những người khác nghỉ ngơi tại chỗi"
Như vậy, tất cả các Võ sư đều bị giữ lại, làm sao được! Để hiệu trưởng dẫn các thầy cô Trị liệu sư và Phù văn sư ra chiến trường liều mạng, trừ khi các Võ sư bọn họ đều chết hết!
La Quân gao lên: "Không được, tôi không đồng ý! Tôi là tổ một, thời gian mệt mỏi đã qua rồi, tôi có thể đi!"
Các Võ sư khác cũng lần lượt bày tỏ rằng sức khỏe của mình đã hồi phục, có thể tham chiến, vây quanh Văn Đạo mặc cả.
Tiếng của các Võ sư rất lớn, ồn ào đến đau đầu, Văn Đạo bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, để Kim Hoa kiểm tra. Bất kỳ ai không vượt qua được bài kiểm tra thể lực, dù có năm lăn ra ăn va cũng không được đến pháo đài phía bắc. Cuối cùng xác định được 49 người, Lê Tinh, Kỳ Minh, Diệp Thanh Đình và Thôi Thiên Tiếu đều có tên trong danh sách.
Diệp Thanh Đình và Thôi Thiên Tiếu không vượt qua được bài kiểm tra thể lực của Kim Hoa nhưng Diệp Thanh Đình đã tìm ra một lý do khiến bà và Văn Đạo đều không thể từ chối:
Các thí sinh của các học viện khác đều đã đi, nếu ban tổ chức giải đấu nhất thời hứng khởi, đưa việc tiêu diệt thú tỉnh vào một trong các hạng mục thi đấu thì đội của họ chẳng phải sẽ thiếu người sao? Có thể đánh hay không thì không nói nhưng đội ngũ phải đầy đủ.
Ngay khi mọi người ở Halsas chuẩn bị tìm phương tiện ra khỏi thành thì lại gặp Đường Chính với vẻ mặt lo lắng. Đường Chính đến căn cứ của Quân đoàn số bốn đóng tại Hàn Yên Bảo, mới biết tin pháo đài bị thú triều vây hãm, lúc đó vô cùng sốt ruột.
Nhiệm vụ quân sự lần này của Đường Chính là mua sắm vật tư nhưng ông ấy bị bão tuyết vây hãm quá lâu, không thể kịp thời đưa vật tư đến trước khi thú triều kéo đến.
Thức ăn và nước uống trong pháo đài vẫn có thể cầm cự nhưng đá năng lượng thì không còn nhiều. Trong thời tiết giá lạnh như vậy, một khi phù văn điều chỉnh nhiệt độ mất hiệu lực, các chiến sĩ sẽ phải đối mặt với nguy cơ chết cóng, còn đánh đấm gì nữa!
Tình hình khẩn cấp, ông ấy không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi thay đủ đá năng lượng cho xe bọc thép, ông ấy dẫn người lên đường, vừa vặn gặp mọi người ở Halsas ở cổng thành.
Biết được họ cũng chuẩn bị đến pháo đài phía bắc để hỗ trợ, Đường Chính cảm động đến rơi nước mắt, đoàn Halsas một lần nữa ngồi lên xe bọc thép hạng nặng, lao về phía pháo đài phía bắc.