Chương 510:
Chương 510:Chương 510:
Quả nhiên giống như ghi chép trong sách, triệu chứng của những người này không có người nào giống nhau nhưng máu mủ chảy ra từ vết thương, không có ngoại lệ đều có mùi hôi thối của sự thối rữa.
Nếu không tìm được cách giải độc, nội tạng của họ sẽ bị độc tố ăn mòn, toàn bộ cơ thể sẽ biến thành một vũng máu mủ.
Lâm Thải Nhi cũng đang chăm sóc bệnh nhân ở khu vực trúng độc, lúc này cô ta đang nắm tay một cô gái, không ngừng an ủi, khiến cô gái cảm động đến rơi nước mắt.
Phát hiện ra Lê Tinh, Lâm Thải Nhi trừng mắt nhìn cô, Lê Tinh nhàn nhạt liếc nhìn mái tóc của cô ta, mặt Lâm Thải Nhi lập tức đen lại.
Cô gái trúng độc nhìn Lê Tinh với ánh mắt hy vọng nhưng Lê Tinh chỉ kiểm tra triệu chứng của cô ấy rồi rời đi, không nói gì.
Thuốc giải độc của Nhện Âm Tử không khó chế tạo nhưng phải có túi nọc của con nhện gây thương tích làm thuốc dẫn.
Những người này đều không bắt được thủ phạm cắn mình, muốn giải độc quả thực khó như lên trời. Thay vì cho họ hy vọng viển vông rồi lại khiến họ tuyệt vọng, chi bằng cứ để họ giữ tâm trạng như hiện tại.
Thấy Lê Tinh đã quay lại, Bạch Linh mong chờ hỏi: "Thế nào, cô, cô có thể chế tạo thuốc giải độc chung không?" Lê Tinh lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ: "Không thể."
Ánh sáng trong mắt Bạch Linh vụt tắt, đúng vậy, một loại độc mà cả một nhóm các Trị liệu sư cao cấp như họ đều không giải được, dựa vào đâu mà Lê Tinh lại có thể có cách? Ngay cả thần linh cũng không thể cầu gì được nấy, huống chỉ là một con người.
Ngay lúc này, tám chiến sĩ phụ trách cứu hộ chiến trường khiêng bốn thương binh trúng độc, vội vã chạy từ bên ngoài vào.
"Bạch sư, lại có người trúng độc rồi, vẫn là Nhện Âm Tử!"
Bạch Linh không kịp chán nản, gọi mọi người giúp đỡ khiêng thương binh lên giường, cầm máu, lau người và theo dõi. Bất kể cuối cùng có thể giải độc hay không, chỉ cần họ còn hơi thở, cô ấy sẽ không thể từ bỏ.
Sau khi đưa thương binh đi, tám chiến sĩ lau vội mồ hôi lẫn máu trên mặt, quay người định đi thì bị Lê Tinh chặn lại.
"Vị tiểu ca này, bên dưới có nhiều Nhện Âm Tử không?"
Vài người họ lái máy bay có cánh để vận chuyển vật tư và giải cứu thương binh, đi lại giữa pháo đài và chiến trường, hiểu rõ nhất tình hình trên chiến trường. "Nhiều! Tôi ước tính cả một tổ nhện âm tử đã xuất động hết." Nhện Âm Tử số lượng ít, bình thường muốn gặp một con cũng khó, không biết tại sao hôm nay lại bất thường như vậy.
Trong lòng Lê Tinh dâng lên hy vọng, biết đâu những người trúng độc này vẫn còn cứu được! "Vậy anh có nhìn thấy Nhện Âm Tử hoàng không?"
Chiến sĩ mặt trẻ con lắc đầu ngơ ngác: "Tôi không thấy, thú tinh bên dưới quá nhiều... Mấy người thì sao, có nhìn thấy không?"
Những người khác cũng lắc đầu, chiến sĩ đi cuối hàng do dự mở lời: 'Nhện Âm Tử hoàng trông như thế nào? Có phải kích thước rất lớn không?"
"Đúng vậy! Kích thước của nó gấp ba bốn lần Nhện Âm Tử bình thường, lông trên lưng cũng sim màu hơn Nhện Âm Tử bình thường."
Đôi mắt của chiến sĩ đó sáng lên, vội vàng gật đầu: "Tôi đã nhìn thấy! Lúc đó tôi còn nghĩ con Nhện Âm Tử này sao lại to như vậy, hóa ra nó là Nhện Âm Tử hoàng!"
Lê Tinh mừng rỡ, nếu có Nhện Âm Tử hoàng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Nhện Âm Tử tụ tập sinh sống theo quan hệ huyết thống, Nhện Âm Tử hoàng chính là tổ tiên của cả đàn nhện, tất cả Nhện Âm Tử đều là hậu duệ của nó.
Vì cô không bắt được con Nhện Âm Tử đã cắn người, vậy thì bắt Nhện Âm Tử hoàng. Tất cả các loại độc tố đều bắt nguồn từ huyết mạch của nó, túi nọc của nó tốt hơn bất kỳ con nào khác.
"Đưa tôi đi tìm nói"
"Cái gì?"
"Đi bắt Nhện Âm Tử hoàng, làm thuốc giải độc cho người trúng độc!"
Tám chiến sĩ nhìn nhau, rồi đồng thanh nói: "Đi"
Lê Tinh không chào hỏi ai, ngồi lên máy bay đến chiến trường phía trước pháo đài.