Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 529:

Chương 529: Chương 529:Chương 529:

Nước trà trong vắt màu xanh biếc, hương thơm nồng nàn, uống một ngum hương thơm đọng lại nơi răng môi. "Không tệ, tay nghề pha trà của trưởng lão Thân Đồ còn hơn tôi."

"Cây trà này là do 36 Hiên Nhân để lại, hương vị tươi ngon hơn nhiều so với giống trà bản địa của Càn Nguyên, không liên quan đến tay nghề, A Tinh không cần tự ti."

Lê Tinh cười cười, vừa nhâm nhi trà vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Sở Vân Dật cũng không làm phiền cô, chuyên tâm bày biện bộ đồ trà trước mặt. Không khí trong phòng yên tĩnh nhưng không ngột ngạt, ngay cả tiếng nước sôi sùng sục cũng khiến người ta thư giãn.

Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng. Thiếu gia nhà họ Sở giàu sang quyền quý lại giống như một nghệ nhân pha trà chuyên nghiệp, tay áo xắn lên, đích thân pha trà cho cô gái trước mặt.

Trà pha xong, anh không uống một ngụm nào, toàn bộ đều đưa cho cô gái, còn cô gái cũng hoàn toàn không có ý thức là khách, thản nhiên hưởng thụ dịch vụ.

"A Tinh, em có gì muốn nói thì cứ nói đi. Tôi đã bố trí kết giới trong phòng, ngoài em và tôi ra, tuyệt đối không có tai vách mạch rừng."

"Anh Sở, tôi có thể bắt mạch cho anh thêm lần nữa không?"

Sở Vân Dật không chút do dự đưa tay ra, Lê Tinh đặt tách trà sang một bên, đưa tay bắt mạch cho anh.

Không sai, giống hệt mạch tượng ở đồn trú phía Bắc, chút may mắn còn sót lại trong lòng Lê Tinh cũng tan biến. "Tôi còn muốn kiểm tra thần hải của anh, anh..." Lê Tinh còn chưa nói hết lời, Sở Vân Dật đã mỉm cười gật đầu. "Được."

Thần hải thực ra chính là thức hải của tu sĩ, thức hải vừa quan trọng vừa yếu ớt, ngay cả sư đồ, phụ tử, đạo lữ là những mối quan hệ thân thiết cũng rất khó để vô tư để đối phương thăm dò.

Người Càn Nguyên cũng biết thần hải quan trọng, Lê Tinh vốn đã chuẩn bị sẵn lời nói nhưng cô không ngờ Sở Vân Dật lại dễ dàng đồng ý như vậy, khiến cô vừa bất ngờ vừa cảm động.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh bị thương."

Sở Vân Dật "Ừ" một tiếng, giây tiếp theo thần hải của anh đã bị một lưồng tinh thần lực tinh khiết hơn bao bọc, mặc dù đã biết Lê Tinh không có ác ý với mình nhưng Sở Vân Dật vẫn bị luồng tinh thần lực mênh mông của Lê Tinh làm cho kinh ngạc.

Ba giây sau, Lê Tinh thu hồi thần thức, động tác của cô rất cẩn thận, Sở Vân Dật từ đầu đến cuối không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào. "Anh Sở, thần hải của anh từng bị thương nặng?"

"Đúng vậy. Lúc bốn tuổi, vì truy đuổi tên trộm bắt cóc Vân Du, không cẩn thận bị tập kích."

Nhớ lại luồng tinh thần lực lạnh lẽo đâm vào thần hải từ phía sau năm đó, khiến anh phải chịu đựng sự giày vò trong nhiều năm, Sở Vân Dật không khỏi nổi giận, không biết đời này có còn cơ hội gặp lại người đó để rửa sạch mối nhục hay không.

"Tinh thần lực của anh cứ cách một thời gian lại tăng vọt vô cớ?"

"Đúng vậy."

"Anh có thường xuyên uống thuốc Quy Thần Ẩm của đại sư Ninh Vũ không?"

"Trước mười tuổi, mỗi năm ít nhất phải uống ba lần, sau này Quy Thần Ẩm ngày càng khó tìm, hiệu quả cũng kém đi nên không dùng thường xuyên nữa."

Lê Tinh thở dài, không trách được tại sao anh lại miễn dịch với hầu hết các loại thuốc tinh thần.

"Anh Sở, người nhà có từng nói với anh rằng, ngày anh chào đời có xảy ra hiện tượng thời tiết bất thường nào không?”

Sở Vân Dật suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời: "Luc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi từng nói, khi bà sinh tôi, bên ngoài mây đen kéo đến, những đám mây dày đặc che khuất cả ánh nắng mặt trời, ban ngày trở nên tối như ban đêm. Phía sau những đám mây còn có tia chớp đang di chuyển, như thể một trận mưa bão đang chuẩn bị ập đến."

"Nhưng mưa lớn vẫn không rơi xuống, những đám mây lại càng tích tụ dày hơn, như thể chỉ cần mở cửa sổ là có thể chạm tới. Khoảnh khắc tôi chào đời, bầu trời đầy mây đen lại kỳ diệu tan biến, trong nháy mắt bên ngoài chuyển từ âm u sang quang đãng, sáng sủa trở lại. Chính vì vậy, tôi mới có tên là Vân Dật."
Bình Luận (0)
Comment