Chuong 532:
Chuong 532:Chuong 532:
Nhưng nói anh hạnh phúc thì lại rất miễn cưỡng, anh chưa từng được hưởng tình thân bình thường mấy năm, từ nhỏ đã phải bảo vệ người mẹ ngốc nghếch, tìm kiếm người em gái mất tích, sống đến nỗi bản thân cũng sắp mất đi.
"Anh Sở, anh không thể dùng tinh thần lực nữa, em có một số thuốc ở đây, có thể làm giảm sự khó chịu của anh, anh nhớ uống đúng giờ."
Lê Tinh lấy ra ba lọ sứ, đẩy đến trước mặt Sở Vân Dật. Sở Vân Dật cũng không khách sáo, mở nút lọ đổ ra một viên, mùi thuốc quen thuộc khiến anh nghi hoặc nhìn Lê Tinh.
"Có phải thấy mùi rất quen không?”
Sở Vân Dật gật đầu, rất giống mùi của Quy Thần Ẩm.
"Đây là Đạo Hóa Đan được chế tạo dựa trên Quy Thần Ẩm của Ninh đại sư, có tác dụng an thần định tâm, phá trừ tâm ma. Tình hình hiện tại của anh không dễ để chữa lành tinh thần hải, Đạo Hóa Đan thích hợp hơn Quy Thần Ẩm"
Sở Vân Dật kinh ngạc: "Em biết phương thuốc của Quy Thần Ẩm?"
Lê Tinh gật đầu: "Ninh đại sư tặng tôi, đổi lại là tôi phải thường xuyên đến thăm cô Lan."
Sở Vân Dật sửng sốt một lúc, khẽ nói: "Ông ấy có lòng." Sau đó nghiêm túc cất lọ thuốc đi.
"Anh Sở, con Sâu Ba Mắt mà tôi đã nhắc với anh trong kênh liên lạc được mã hóa, lần thú triều này cũng xuất hiện, số lượng không ít."
"Xem ra Tru Tiên Giáo sắp có hành động rồi."
"Đúng vậy. Mặc dù con quái vật trong suốt không xuất hiện nữa nhưng tôi cảm thấy nó không từ bỏ anh, chỉ là đang tìm thời cơ ra tay tốt nhất. Dạo này anh vẫn nên ở lại chỗ trưởng lão Sở, có ông ấy và một đám cao thủ thủ tháp bảo vệ anh, tôi cũng yên tâm hơn."
"Được, tôi nghe em."
"Không được! Tôi không đồng ý!"
Sở Bách Lý hất tung bàn, giận dữ nhưng Sở Vân Dật ngồi đối diện ông ấy, không hề bị chấn nhiếp, bình tĩnh nhìn lại.
"Tổ tiên bớt giận, đừng tức hỏng người." "Ta, ta sao có thể không tức giận!" Nếu không phải kiêng de vết thương ở tinh thần hải của Sở Vân Dật, ông đã muốn lật tung căn phòng này.
"Thật muốn làm thủ tháp nhân, con điên rồi sao!"
Sở Vân Dật: "Tổ tiên, trước khi người lên làm đại trưởng lão, cũng từng tự nguyện vào tháp làm thủ tháp nhân, còn có cửu thúc tổ nữa. Hai người đều có thể làm, tại sao con lại không được?"
"Cút!" Sở Bách Lý tức đến nỗi râu cũng dựng đứng lên. "Con với chúng ta có thể giống nhau sao? Khi chúng ta vào tháp, con cháu đã học dự bị rồi, con mới bao nhiêu tuổi? Đã thành thân chưa?"
Sở Bách Lý thấy Sở Vân Dật vẫn giữ thái độ không chịu nghe lời, vừa tức vừa hận.
"Con có biết dưới Thông Thiên Tháp là gì không?"
Sở Vân Dật lắc đầu: "Con không biết."
Sở Bách Lý thở dài: "Chuyện hôm nay vốn không nên cho con biết nhưng nếu ta không nói rõ ràng, với tính tình của con chắc chắn sẽ cố chấp làm theo ý mình, vậy thì ta nói cho con biết vậy."
"Dưới Thông Thiên Tháp có một tàn trận, là cánh cổng kết nối Càn Nguyên giới cổ với các thế giới khác. Vì đại kiếp diệt thế vạn năm trước, đại trận bị phá hủy, Càn Nguyên giới mất liên lạc với các thế giới khác, trở thành cô thuyền trên biển rộng."
"36 Hiền Nhân đã ra lệnh cho chúng ta, những người Càn Nguyên, xây dựng Thông Thiên Tháp trên di tích của đại trận, dùng thân tháp bảo vệ tàn trận bên dưới."
"Vân Dật, nhiệm vụ của thủ tháp nhân không chỉ đơn giản là trông coi, quét dọn Thông Thiên Tháp, mà quan trọng nhất là phải dùng Nguyên Linh, tinh huyết của nhiều thế hệ để nuôi dưỡng và sửa chữa đại trận trấn giữ dưới tháp. Làm thủ tháp nhân thì đồng nghĩa với việc đem mạng mình ra đánh cược, con có hiểu không?"
Trán Sở Bách Lý có một nếp nhăn sâu, vẻ mặt mệt mỏi.
"Gia tộc Sở có thể nổi bật giữa nhiều gia tộc khác, trải qua mưa gió hàng nghìn năm mà không sụp đổ, ngoài công lao khổ cực gây dựng của các đời gia chủ và tộc nhân nhà họ Sở thì sự khen thưởng và bảo vệ của Viện trưởng lão cũng là yếu tố quan trọng."
"Trong số hàng vạn gia tộc Càn Nguyên, tại sao lại chỉ sung ái gia tộc Sở chúng ta, chẳng phải vì cứ mỗi trăm năm, gia tộc Sở sẽ cống hiến một thiên tài tuyệt thế vào tháp, làm thủ tháp nhân, dùng Nguyên Linh và tinh huyết để sửa chữa tàn trận sao!"