Chuong 56:
Chuong 56:Chuong 56:
"Hoang dã thế này, lấy đâu ra hoa quả, nhịn vài ngày đợi về nhà rồi ăn."
"Nhưng tôi lâu lắm không ăn hoa quả, da sẽ không có sức sống, tôi không chịu được." Thôi Thiên Tiếu có chứng lo lắng ngoại hình nghiêm trọng, không biết một người đàn ông còn thẳng hơn cả thép như hắn, chăm sóc da tốt như vậy để làm gì.
Dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Thôi Thiên Tiếu, Diệp Thanh Đình u uất nói:
"Tôi có một cái tát rất to, vừa giòn vừa vang, cậu có muốn ăn không?"
Thôi Thiên Tiếu trợn tròn đôi mắt đẹp, đưa tay ôm tim làm ra vẻ đau khổ: "Thanh Đình, cậu thay đổi rồi, trước đây cậu chưa từng hung dữ với tôi như vậy!"
Diệp Thanh Đình thực sự tức giận, tên ngốc này có mù không, không thấy vẻ kinh ngạc của Tiểu Hoa sao? Hắn không muốn bị cô gái nhỏ hiểu lầm là có quan hệ nam nam không bình thường với tên ngốc này.
"Cậu tránh rai"
Diệp Thanh Đình né tránh cú nhào tới của Thôi Thiên Tiếu, ngồi sang bên Lê Tinh, đáng thương cho Thôi Thiên Tiếu, giống như một cô vợ nhỏ bị tình lang phụ bạc, thuận thế nằm trên đất ngửa mặt lên trời.
"Tình yêu biến mất rồi sao... ôi chết tiệt?"
Từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy ngọn cây trên đỉnh đầu, kết đầy những quả lựu rừng đỏ au.
Thôi Thiên Tiếu đứng phát dậy, nhìn vị trí hướng của ngọn cây, lại nhìn đất dưới gốc cây, cuối cùng cẩn thận đếm số lượng quả lựu rừng, lúc này mới hét lớn một tiếng "Trời giúp ta trèo lên cây hái xuống mấy quả.
Lê Tinh mặt mày tối sầm nhìn hắn lấy ra đĩa thanh lọc, trước tiên đặt quả lựu lên thanh lọc một lần, sau đó lại cẩn thận đo lực hỗn độn, lúc này mới yên tâm bóc một quả.
Hạt lựu trong suốt như pha lê, đỏ au mọng nước, nhìn rất ngon miệng.
"Đợi đã!" Ngay khi Thôi Thiên Tiếu chuẩn bị há miệng cắn, Lê Tinh vội lên tiếng ngăn cản. "Tôi khuyên anh đừng ăn bừa, cẩn thận có vấn đề."
"Chậc! Cô ở trong rừng lấy nguyên liệu nấu ăn, có tư cách gì khuyên tôi đừng ăn bừa?"
Thôi Thiên Tiếu cuối cùng cũng có cơ hội khoe khoang:
"Cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, đừng tưởng chỉ có cô biết phân biệt loại cây nào có thể ăn, tôi đây là người học chuyên ngành thực vật học. Nhìn tuổi của cô, chắc vẫn chưa học trường quân đội dự bị nhỉ, hôm nay anh đây sẽ dạy cô một tiết thực vật học cao cấp sinh động thú vị, nhìn này——!" Dùng tay nâng quả lựu đỏ, để Lê Tinh nhìn kỹ hơn, Thôi Thiên Tiếu hắng giọng, tiếp tục nói:
"Quả này, gọi là lựu rừng, là một loại quả dại thường gặp, hàm lượng đường cao, nhiều nước, giàu nhiều chất dinh dưỡng và nguyên tố vi lượng, khi tác chiến ngoài trời, thường được dùng làm lương thực khẩn cấp."
"Có một số cách để xác định lựu rừng có độc hay không, thứ nhất, tán cây rộng lớn và hướng về phía mặt trời thì không có độc; thứ hai, rễ cây sạch sẽ không có lỗ sâu thì không có độc; thứ ba, số lượng quả chín nhiều gấp đôi số cành nhánh thì không có độc!"
Diệp Thanh Đình thầm gật đầu, sách giáo khoa đúng là viết như vậy.
"Cây lựu rừng này, quả thực là loại không có độc cấp độ sách giáo khoa, tôi còn gì phải sợ nữa?"
Lê Tinh hít hà, biểu cảm khó tả: "Tôi thấy anh vẫn nên cẩn thận thì hơn, anh nghĩ xem, nhiều quả chín như vậy, mà không bị thú tinh hái đi ăn, có bình thường không?"
Câu nói của Lê Tinh khiến Diệp Thanh Đình cảnh giác.
"Có lý. A Tiếu, tôi thấy cậu nên nghe lời Tiểu Hoa."
"Tôi là học sinh ưu tú của trường quân đội, nghe lời trẻ con sao? Nghe cái gì!"
Diệp Thanh Đình không khuyên còn đỡ, Thôi Thiên Tiếu có lẽ còn dùng chút não, hắn vừa mở miệng, Thôi Thiên Tiếu ngược lại càng phấn khích, cắn một miếng vào thịt lựu. Nước ép thơm ngọt tràn đầy miệng, Thôi Thiên Tiếu cảm thấy cuộc đời viên mãn.
Ngay khi hắn chuẩn bị cắn miếng thứ hai, đột nhiên phát hiện tầm nhìn thu hẹp lại.
Diệp Thanh Đình và Tiểu Hoa vốn ở trước mặt hắn nhưng bây giờ hắn chỉ nhìn thấy một đoạn cổ của Thanh Đình và ngang tầm mắt, đôi mắt của Tiểu Hoa.