Chương 580:
Chương 580:Chương 580:
Lê Tinh gật đầu, nói với Ngụy Trần đứng sau Diệp Lan: "Ngụy Trần, thay tôi chăm sóc tốt cho họ."
Nguy Trần cúi đầu, đôi mắt xám không có gì đặc biệt như phủ một tầng sương mù, giọng nghẹn ngào: "Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ làm vậy."
Ninh Vũ nghe ra lời nói của Lê Tinh không đúng, vội vàng hỏi: "Vân Du, con, con không đi cùng chúng ta sao?" Đôi mắt lạnh lùng của Lê Tinh nhìn ông ấy, lắc đầu: "Sở Du và Cửu thúc tổ hầu như không về nhà, nếu con cũng đi, bên cạnh anh cả không có lấy một người để nói chuyện, chẳng phải đáng thương lắm sao?"
Trái tim Diệp Lan đau nhói, trên mặt lộ ra vẻ giấy giụa và ay náy.
Không có người mẹ nào nỡ lòng bỏ rơi con mình, nếu có thể, Diệp Lan thậm chí còn hy vọng Sở Vân Dật đi cùng bà. Đáng tiếc anh là người thừa kế được mọi người trong nhà họ Sở chú ý, hy vọng xa vời của Diệp Lan chỉ là mộng tưởng.
Hơn hai mươi năm ở nhà họ Sở, Sở Vân Dật chính là ánh sáng soi sáng cuộc sống của bà, cho bà dũng khí để tiếp tục. Nếu không có sự chăm sóc và bảo vệ của Vân Dật, có lẽ bà đã sớm bị những gia tộc ăn tươi nuốt sống không nhả xương đó hại chết.
Diệp Lan oán hận Sở Du là thật nhưng tình yêu của bà dành cho Sở Vân Dật cũng là thật, thậm chí còn nhiều hơn cả tình mẫu tử thông thường, có thêm cả sự biết ơn và dựa dẫm.
Hai mẹ con đã sớm mở lòng nói chuyện, Vân Dật bày tỏ rõ ràng là ủng hộ bà bắt đầu cuộc sống mới nhưng nghe Lê Tinh nói vậy, người làm mẹ như bà vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng.
Như nhìn ra sự do dự của Diệp Lan, Lê Tinh tiếp tục nói: "Anh cả nói anh ấy không còn là trẻ con nữa, bảo mẹ đừng do dự, hãy dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, anh ấy mãi mãi là hậu phương vững chắc của mẹ." Nước mắt Diệp Lan rơi lã chã, Ninh Vũ thở dài, nhẹ nhàng đỡ lấy vai bà.
Lê Tinh bình tĩnh nhắc nhở: "Không còn sớm nữa, lên đường thôi."
Ninh Vũ còn muốn nói thêm vài câu với Lê Tinh nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng xa cách của cô, ngàn vạn lời nói đều nghẹn lại trong lòng.
Đúng vậy, ông không tham gia vào quá trình trưởng thành và cuộc sống của Vân Du, đối với cô, ông chỉ là một người xa lạ, đã không xuất hiện trước đây, bây giờ cũng không có tư cách dùng lập trường của người cha để nói chuyện với cô. May mà tương lai còn dài, ông sẽ cố gắng bù đắp trách nhiệm của người cha, để Vân Du dần dần chấp nhận ông.
"Vân Du, chúng ta đi đây, con——giữ gìn sức khỏe."
Lê Tinh gật đầu, tiễn ba người từng bước đi về phía trận pháp truyền tống. Ngay khi trận pháp truyền tống sắp khởi động, Diệp Lan đột nhiên buông tay Ninh Vũ, nhanh chóng chạy về phía Lê Tinh, dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, cúi xuống bên tai cô nghẹn ngào nói: "cam on一一"Chi hai chữ thôi, như cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua tai Lê Tinh nhưng lại khiến lòng cô dậy sóng.
Mãi đến khi ba người biến mất trong trận pháp truyền tống, Lê Tinh mới cong môi, quay người rời đi.
Diệp Lan, quả nhiên là một người phụ nữ thông minh.
Lê Tinh nhanh chóng trở về nhà họ Sở, trước tiên đi xem Sở Vân Dật, thấy anh vẫn bình thường, Lê Tinh mới yên tâm, nói cho anh tình hình của Diệp Lan, sau đó cô bắt đầu bắt đầu luyện chế Ngũ Tạng Uẩn U Linh Đan.
Ngũ Tạng Uẩn U Linh Đan có quá ít người dùng trong giới tu tiên, vì vậy phương pháp luyện chế đã thất truyền. Nếu không phải trong sổ tay của tổ tiên có ghi chép, Lê Tinh cũng không biết có loại thuốc này.
Đối với Lê Tinh, quá trình và thủ pháp luyện chế đan dược không khó, cái khó là dược liệu không dễ tìm. Bởi vì Ngũ Tạng Uẩn U Linh Đan chính là tạo ra ảo giác cho người dùng rằng linh khí trong cơ thể họ đang tràn đầy nên thành phần chính là Cửu Khúc Linh Sâm cần lượng dùng rất lớn.
Lê Tinh vô cùng may mắn vì trước đây cô đã giải trừ nguy cơ Châu Chấu Đất của nhà họ Diệp, trong số lễ vật cảm ơn mà nhà họ Diệp tặng cô, vừa vặn có Cửu Khúc Linh Sâm, thành phần quan trọng nhất của Ngũ Tạng Uẩn U Linh Đan đã dễ dàng có được.