Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 582 - Chuong 583:

Chuong 583: Chuong 583:Chuong 583:

"Thải Nhi, đừng làm loạn! Anh em nhà họ Sở từ trên lầu đi xuống, rõ ràng là đã uống trà xong định di rồi, sao có thể ở lại uống với cô thêm lần nữa?"

Lâm Chấp An nói xong, liền áy náy gật đầu với Sở Vân Dật và Lê Tinh, kéo Lâm Thái Nhi đi.

Lê Tinh bước ra khỏi cửa quán trà, quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm mắt với Lâm Chấp An cũng đang nhìn lại, Lê Tinh cong môi, như thể không có chuyện gì xảy ra, theo Sở Vân Dật về.

Đêm lạnh như nước.

Sở Vân Dật một mình ngồi dưới gốc cây anh đào, trước mặt là những cành liễu rủ xuống dày đặc như màn che, anh đang ngẩn người. Lúc này, anh cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Lan khi ngồi dưới gốc cây này năm xưa.

Từng chuyện trong quá khứ hiện lên trong đầu, cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, Sở Vân Dật mới hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu nhìn Lê Tinh đang chậm rãi đi về phía mình.

"Vân Du, sao vẫn chưa ngủ?"

Khí huyết dâng lên trên bề mặt, khóe mắt Sở Vân Dật lộ ra một màu đỏ bất thường, hòa hợp với khí chất lạnh lùng xa cách của anh, lại khiến đôi mắt tím kia càng thêm quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.

Lê Tinh ngồi xuống bên cạnh anh, giọng hơi buồn: "Tối nay có khách quý đến, e là không ngủ được rồi."

Biểu cảm của Sở Vân Dật có một thoáng bất ngờ, sau đó lại trở về bình thường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng của Lê Tinh.

"Không ngờ lại là hắn."

Vì Lê Tinh đã nói rằng Mặc Chân sẽ đến, chắc chắn hôm nay họ đã gặp nhau rồi, Sở Vân Dật suy nghĩ một chút liền biết người đó là ai.

"Ừm, chẳng trách danh sách không có tên hắn."

Một bệnh nhân nặng mà ai cũng biết, sẽ không ai vô duyên vô cớ dùng tiệc tối để làm phiền người ta nghỉ ngơi. Hắn ta không xuất hiện trong danh sách, không phải vì chột dạ không dám tham gia, mà là vì căn bản không nhận được lời mời.

Biết được thân phận hiện tại của Mặc Chân, rồi nghĩ lại những điểm đáng ngờ trong cuộc thi ở thành Hi Nguyên thì mọi chuyện đều có lời giải đáp.

Là khách mời đặc biệt của cuộc thi, cố vấn trận pháp, đương nhiên có rất nhiều cơ hội động tay động chân vào trận truyền tống. Cái gọi là bị thương, chỉ là hắn ta che mắt mọi người, từ sáng chuyển sang tối vào đường hầm Sa Xà để ám toán Sở Vân Dật mà thôi.

Cảm nhận được ánh mắt của Sở Vân Dật, Lê Tinh quay đầu nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói: "Sắp kết thúc rồi, anh có sợ không?"

Sở Vân Dật nhìn Lê Tinh, đôi mắt tím như chứa đựng hàng vạn ánh sao, lấp lánh rực rỡ, chỉ là trong ánh mắt có sự tiếc nuối và không nỡ sâu sắc.

"Có một chút."

Lê Tinh không đành lòng, đang định mở lời an ủi thì Sở Vân Dật tiếp tục nói: "Sức chiến đấu của anh bây giờ đã giảm mạnh, e là không thể thay em giết Mặc Chân rồi."

Không sợ chết, chỉ sợ đến phút cuối đời không thể giúp được cô. Câu trả lời của Sở Vân Dật khiến trái tim Lê Tinh nhói đau.

"Anh đã giúp em đủ nhiều rồi, bất kể thành công hay không, em đều cảm ơn anh."

"Anh không cần em cảm ơn, anh muốn em sống thật tốt."

Ánh mắt dịu dàng của Sở Vân Dật như muốn nhấn chìm cô, ngay khi Lê Tinh định né tránh thì anh đột nhiên đưa tay vuốt lên má cô.

Lê Tinh hoảng hốt trong lòng, lý trí mách bảo cô nên tránh ra nhưng cả người lại như bị trói chặt, không thể nhúc nhích.

Lòng bàn tay ấm áp dừng lại cách làn da cô vài milimet, Lê Tinh nhìn rõ trong mắt Sở Vân Dật sự giấy giụa và đau khổ nhưng chỉ một giây sau, những cảm xúc này đều ẩn sâu trong đôi mắt tím.

Tay Sở Vân Dật đổi hướng, nhẹ nhàng gạt một sợi tóc mai bên thái dương Lê Tinh ra sau tai cô, từ đầu đến cuối không chạm vào một tấc da thịt của cô. "A Tinh, em phải nhớ rằng, sau khi Mặc Chân ký sinh, Sở Vân Dật mà em biết sẽ không còn nữa. Bất kể hắn ta nói gì ngon ngọt thì em cũng không được tin, cứ làm theo kế hoạch."
Bình Luận (0)
Comment