Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 589 - Chương 590:

Chương 590: Chương 590:Chương 590:

Lê Tinh lại liên tiếp ném ra hơn mười đạo Thần Quang Vạn Linh Hoàn và vài lá bùa nổ cấp cao, thấy quầng sáng thực sự không có dấu hiệu vỡ nát nào, cô liền không tiếp tục tấn công nữa, khoanh tay xem Mặc Chân định làm trò gì.

Mặc Chân trong quầng sáng không nói nữa, tay kết ấn, trước người nửa thước ngưng tụ một tấm gương nước màu xanh lam hình vuông sáu inch, sau đó liền năm tâm hướng trời ngồi xếp bằng. Theo nhịp thở của hắn ta, nguyên tố lực trong không khí xung quanh trở nên hoạt động.

Rất nhanh, Lê Tinh đã nhận ra sự khác thường, một lượng lớn nguyên tố lực, tức là linh khí, đang lao về tấm gương nước đó với tốc độ kinh người. Tấm gương nước giống như một cái rây lọc, lọc bỏ hỗn độn chi khí, phần linh khí tinh khiết còn lại như cầu vồng đổ vào cơ thể Mặc Chân.

Sự biến động dữ dội của không khí trên không trung tạo ra hàng chục cơn lốc xoáy nhỏ xung quanh quầng sáng, từ từ trôi vê phía xa. Lê Tinh kinh hãi phát hiện, dường như toàn bộ thành Thiên Nhất, thậm chí cả linh khí xa hơn nữa, đều đang tụ về quầng sáng.

Lúc này, không ít Nguyên Linh giả đều cảm nhận được sự biến động của nguyên tố lực trong môi trường, tụ về một hướng với tốc độ nhanh chóng, trong đó các Nguyên Linh giả ở thành Thiên Nhất có cảm nhận rõ ràng nhất. Trần Lộc Khê, Hướng Vô Nhai và những người khác đột nhiên tỉnh giấc khỏi trạng thái ngồi thiền, sau một thoáng ngẩn ngợ, liền bay thẳng đến chỗ ở của Cơ Kính Đường, đại trưởng lão.

Theo lượng lọc tăng lên, màu sắc của tấm gương nước dần tối đi, từ màu xanh lam chuyển sang màu đỏ. Hơi thở trên người Mặc Chân cũng tăng vọt từng đợt.

Rất nhanh, tốc độ hấp thụ linh khí của Mặc Chân chậm lại, đợi đến khi tấm gương nước hoàn toàn biến thành màu đỏ sam, Mặc Chân lại đánh ra vài ấn quyết phức tạp, lúc này mới thu hồi tấm gương nước.

Lê Tinh nhìn chằm chằm vào Mặc Chân, lòng bàn tay không tự chủ được nắm chặt, căng thảng, sợ hãi, lo lắng, kích động và những cảm xúc khác hòa quyện vào nhau, ngay cả bản thân cô cũng không rõ mình đang mong chờ kết quả nào xuất hiện. Quầng sáng bất ngờ vỡ tan, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Tinh, Mặc Chân cũng mở mắt vào lúc này. Hắn ta lắc lu cơ thể: "ộc" một tiếng phun ra một bãi nước đen đặc hôi thối.

Sau khi phun xong, sắc mặt tái nhợt của Mặc Chân lập tức ửng hồng, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ như trút được gánh nặng.

Thiên phú chủng tộc của bọn hắn chính là hấp thụ linh khí, trước đây đều dùng để ăn, lần này hắn ta lại phá lệ dùng linh khí để chữa lành thân thể.

Bất kể ở thế giới nào, chỉ cần linh khí đủ nhiều thì có thể biến vật mục nát thành thần kỳ.

May mắn thay, trước đó hắn ta đã tranh thủ thời gian ngưng tụ túi ấu trùng, trước khi Lê Tinh giết hắn ta, hắn ta đã hấp thụ đủ lượng linh khí, cưỡng ép khôi phục thân thể sắp sụp đổ của Sở Vân Dật về trạng thái trước khi bị thuốc làm hỏng. Mặc dù việc lọc một lượng lớn linh khí sẽ khiến hắn ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ảnh hưởng đến sức chiến đấu nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc bị nhốt chết trong thân thể tàn tạ của Sở Vân Dật.

Cảm thấy cơn đau dữ dội khiến hắn ta không thể chịu đựng được đã biến mất, ý chí chống cự còn sót lại của Sở Vân Dật cũng biến mất, Mặc Chân cười lớn một cách điên cuồng:

"Ha ha ha, Lê Tinh, ngươi không ngờ đúng chứ, Thánh Thể Tiên Thiên bị ngươi hãm hại, cũng có thể khôi phục như cu

Mặc Chân vốn tưởng rằng Lê Tinh sẽ kinh ngạc đến biến sắc sau khi nghe hắn ta nói, nào ngờ cô lại mỉm cười, giọng điệu đầy vẻ khinh thường:

"Nhìn cái vẻ chưa từng thấy thế giới của ngươi kìa! Sở Vân Dật chưa từng trải qua thiên lôi tôi luyện, thể chất của anh ấy chỉ mạnh hơn một chút so với Nguyên Linh giả bình thường. Không phải là Thánh Thể Tiên Thiên thực sự, ngươi vui mừng cái gì chứ?”

Mặc Chân hừ một tiếng: "Ngươi biết cái gì! Đối với Thánh Thể Tiên Thiên, hiệu quả của linh khí tôi luyện và thiên lôi tôi luyện gần như nhau, linh khí tôi luyện ôn hòa hơn, chỉ là Thánh Thể Tiên Thiên vừa sinh ra đã bị thiên lôi giáng xuống, rất khó có cơ hội sử dụng linh khí mà thôi."
Bình Luận (0)
Comment