Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 606 - Chuong 607:

Chuong 607: Chuong 607:Chuong 607:

Lê Tinh lắc đầu: "Không được. Một khi cảnh giới rơi xuống, các chức năng của cơ thể sẽ nhanh chóng suy yếu, với tình trạng hiện tại của em, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ bảy ngày."

Tình trạng hiện tại của Lê Tinh tương đương với việc không đạt được cảnh giới tương ứng trong độ tuổi quy định, bị phản phệ, hơn nữa còn là loại phản phệ có hậu quả nghiêm trọng nhất.

"Muốn tu luyện lại, hỗn độn chi khí cần thiết phải tinh khiết hơn trong tinh thạch gấp hàng trăm lần, đồng thời phải có số lượng đủ lớn. Đáp ứng được điều kiện này, chỉ có bản nguyên của Càn Nguyên giới - Giới Tâm Thạch."

Sở Vân Dật cụp hàng mi dài như lông quạ xuống, che đi ánh sáng trong mắt, nhẹ giọng nói: "Anh hiểu rồi."

Lê Tinh an ủi: "Hồi nhỏ, đường tổ mẫu từng xem bói cho em, nói em có sao Tử Vi tọa mệnh, tả phụ hữu bật tụ hội, tam phương tứ chính cát tinh chiếu mệnh, là mệnh cách cả đời thuận lợi, hóa dữ thành lành. Cho nên anh cũng đừng quá bi quan, biết đâu các trưởng lão sẽ sớm mang đến tin tốt cho em."

Lần này trên mặt Sở Vân Dật cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm khác ngoài đau buồn, kinh ngạc nói: "Đường tổ mẫu?" Lê Tinh cong mắt, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ: "Chuyện này e rằng phải kể từ quê hương thực sự của em, anh muốn nghe không?"

Sở Vân Dật không chút do dự gật đầu: "Muốn! Nhưng không phải bây giờ, em mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi, đợi em ngủ dậy rồi kể cho anh nghe từng chuyện một về quá khứ của em."

"Được." Lê Tinh đúng là mệt rồi, cô chống vào lòng bàn tay Sở Vân Dật đứng dậy, cảm thấy cơ thể nặng trịch như đeo chì.

"Sở Vân Dật, em muốn gặp Thanh Đình bọn họ, còn có chú Lý và cô Anna, anh sắp xếp giúp em."

"Được."

Ngay khi cô định bước đi, cả người đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp.

"Thánh điện quá lớn, hay là anh bế em đi."

Lê Tinh sống đến giờ, đây là lần đầu tiên được người khác giới bế công chúa, cô vốn tưởng mình sẽ không thích nhưng vòng tay của Sở Vân Dật lại thoải mái ngoài dự đoán, khiến cô không nảy sinh chút phản cảm và chống đối nào.

Lê Tinh vùi mặt vào ngực anh, từ từ nhắm mắt lại.

Cảm nhận được người trong lòng đã ngủ say, Sở Vân Dật mím môi, sải bước lớn đi về phía phòng ngủ.

Lê Tinh tỉnh lại lần nữa thì đã là chiều tối ngày hôm sau, rõ ràng đã ngủ rất lâu nhưng cô cảm thấy còn mệt hơn cả trước khi ngủ, kinh mạch và đan điền liên tục truyền đến cơn đau như kiến cắn. Nghe thấy tiếng Lê Tinh đứng dậy, hai nữ thủ vệ cung kính di vào, giúp cô thay quần áo, chải đầu, lại bưng lên đồ ăn dễ tiêu, đáng tiếc là Lê Tinh không có khẩu vị, một bát cháo còn chưa uống hết một nửa.

Giọng nam trong trẻo vang lên ngoài cửa: "A Tinh, anh có thể vào không?”

"Được."

Lê Tinh vẫy tay, thủ vệ cung kính lui xuống, vừa khéo lướt qua Sở Vân Dật đang bước vào. Ánh mắt Sở Vân Dật lướt qua đồ ăn, đôi mắt tối sầm lại.

"A Tinh, nếu còn thấy mệt thì nằm thêm một lát."

"Đến giờ này rồi, không nằm nữa." Lê Tinh thực sự sợ mình nằm xuống lại ngủ mê man, lãng phí thời gian quý báu.

"Các trưởng lão đã hồi âm chưa?"

Sở Vân Dật từ từ lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa có tin tức truyền về. Đừng lo lắng, thương hội của người Càn Nguyên đã theo chỉ thị của Giang Hồng Phi ban thưởng cao cho tất cả người Càn Nguyên, tìm kiếm địa điểm có hỗn độn chi lực bất thường. Bốn quân đoàn và Quân tự do cũng đã tham gia vào đội tìm kiếm, đông người sức mạnh lớn, tin rằng sẽ sớm có kết quả, em cứ chờ thêm."

Lê Tinh gật đầu: "Được."

Sở Vân Dật đau lòng vén sợi tóc rối ra sau tai cô, trong mái tóc đen nhánh có không ít sợi bạc.

"A Tinh, anh có một tin tốt cho em, em làm chị rồi."

Đôi mắt Lê Tinh đột nhiên sáng lên: "Cô Anna sinh rồi sao? Khi nào vậy?"

Thấy cô lại có tinh thần, khóe môi Sở Vân Dật vô thức cong lên: "Rạng sáng hôm qua."

"Hôm qua?”

Lê Tinh nhớ ngày dự sinh của Anna là tháng sau, hôm qua đã sinh rồi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Bình Luận (0)
Comment