Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Lão Đại Lúc Nào Không Hay (Dịch Full)

Chương 619 - Chương 620:

Chương 620: Chương 620:Chương 620:

Kể xong, Tuệ Tuệ xòe bàn tay nhỏ ra, đắc ý nói: "Ngươi xem, nếu không có ta, ngươi còn chẳng tìm được Giới Tâm Thạch đâu."

Lê Tinh và Sở Vân Dật đang ngồi ở ghế lái cùng gật đầu. Ai mà ngờ được vị trí của Giới Tâm Thạch lại thay đổi 6 giờ một lần, cho dù trong tháng này có người thực sự tìm thấy, đợi tin tức truyền về Thông Thiên tháp, Lê Tinh kéo thân thể bệnh tật đến xác nhận thì Giới Tâm Thạch đã sớm chuyển đến địa điểm tiếp theo rồi, tìm được mới là lại

Lê Tinh: "Vương Dược tiên quân đã tốn rất nhiều tâm tư để che giấu Giới Tâm Thạch."

Tuệ Tuệ thở dài: "Cũng không còn cách nào khác. Năm đó, tọa độ truyền tống của tộc Mênh Mông đã bị tiên giới cố ý sửa đổi đến Càn Nguyên giới, bởi vì các đại năng của tiên giới biết hỗn độn chi khí là khắc tinh của tộc Mênh Mông. Họ định địa điểm của cuộc đại chiến giữa người và ma ở Càn Nguyên giới, cho dù nhân tộc thất bại thì dưới sự ăn mòn của hỗn độn chỉ khí, số lượng và sức chiến đấu của tộc Mênh Mông cũng sẽ bị ảnh hưởng không thể đảo ngược. Đến lúc đó, chỉ cần phái một đội tinh nhuệ của nhân tộc là có thể tiêu diệt toàn bộ tộc Mênh Mông, giành chiến thắng với cái giá nhỏ nhất."

"Đáng tiếc là tiên giới không ngờ rằng Càn Nguyên giới sẽ bị chia năm xẻ bảy vì cuộc đại chiến, không có đường truyền tống hoàn chỉnh, cho dù tiên giới và các thế giới lớn nhỏ khác muốn phái người đến Càn Nguyên giới để cứu viện cũng không thể"

"Chủ nhân trước trước của ta đã giấu Giới Tâm Thạch đi, chính là sợ tộc Mênh Mông nghĩ thông suốt nguyên do, tìm được Giới Tâm Thạch rồi phá hủy nó. Nếu Giới Tâm Thạch không còn, đại lục Càn Nguyên sẽ không còn hỗn độn chi khí có thể áp chế tộc Mênh Mông nữa, một khi để chúng khôi phục lại thực lực đỉnh cao, chạy trốn ra bên ngoài thì nhân tộc sẽ phải đối mặt với thảm họa diệt vong."

"Chủ nhân trước trước của ta bị thương trong cuộc đại chiến, lại còn bị phản phệ nghiêm trọng vì Càn Nguyên giới vỡ vụn nên mới ngã xuống. Trước khi ngã xuống, ông ấy đã phong ấn ta và Giới Tâm Thạch riêng biệt. May mắn là phong ấn của ta tự động giải trừ nên mới gặp được ngươi."

"Vì bị phong ấn quá lâu, cảnh giới của ta thụt lùi nghiêm trọng, ngay cả ký ức cũng mất hết, mãi đến lần thăng cấp này mới nhớ lại."

Hốc mắt Tuệ Tuệ chứa đầy nước mắt, buồn bã nhìn Lê Tinh, nói: "Cho nên, ta đã mất đi một chủ nhân rồi, không muốn mất đi ngươi nữa, vì vậy người phải cố gắng lên, sau khi tìm được Giới Tâm Thạch thì tu luyện cho tốt, lần này đổi lại ta đợi ngươi xuất quan!"

Lê Tinh ôm Tuệ Tuệ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, an ủi: "Yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng."

Quãng đường năm trăm dặm nhanh chóng trôi qua, ba người xuống phi hành khí, theo sự chỉ dẫn của Tuệ Tuệ mà đi bộ.

Trong rừng sâu có rất nhiều thú tinh cấp cao, Sở Vân Dật cố ý tỏa ra uy áp, dưới sự uy hiếp của cường giả, muôn thú an núp, mấy người đi một mạch rất thuận lợi, nhanh chóng đến được địa điểm mà Tuệ Tuệ cảm ứng được. Một cây đa đặc biệt to lớn xuất hiện trước mắt ba người, trên thân cây có rất nhiều u bướu và vết cháy do hỏa trời để lại, chứng tỏ cây cổ thụ này đã có tuổi đời rất lâu. Những rễ khí to như trăn quấn quanh thân chính, khiến thân cây càng thêm to lớn, giống như cây Kiến Mộc trong truyền thuyết, thẳng tới tận mây xanh.

Tuệ Tuệ ngồi trên vai Sở Vân Dật, chỉ huy anh đi vòng quanh cây lớn một vòng, cuối cùng chỉ vào một cái hốc cây ẩn sau những rễ khí và nói: "Đó chính là lối vào! Ngươi vào đó sẽ thấy được trận pháp truyền tống mà Vương Dược tiên quân để lại, nhỏ máu lên đó là có thể đến thẳng nơi có Giới Tâm Thạch."

Đến lúc phải chia tay, Sở Vân Dật có ngàn vạn lời muốn nói với Lê Tinh nhưng đến miệng chỉ biến thành một câu. "Cẩn thận mọi việc, anh đợi em trở về!"

Lê Tinh cười giơ tay vẫy vẫy, những đường vân đỏ trên cổ tay cô sáng rực, cô nhìn Sở Vân Dật và Tuệ Tuệ thật sâu, sau đó tách những rễ khí ra, chui vào hốc cây.
Bình Luận (0)
Comment