Chương 629: Ngoại Truyện
Chương 629: Ngoại TruyệnChương 629: Ngoại Truyện
"Ngươi, ngươi nói thật chứ?”
"Không dám trêu đùa tiên tôn. Từ nhỏ vấn bối đã quen đi lại trong khu rừng này, ở đâu có linh thảo quý hiếm, ở đâu có thú tinh hiếm có, vãn bối đều biết rõ. Lúc vãn bối phát hiện ra cây nhục linh chi đó, nó còn chưa to bằng móng tay, dùng làm thuốc thì hơi nhỏ, vì vậy vãn bối đã đặt một trận tụ linh ở bên dưới để thúc đẩy nó chín. Qua nhiều năm như vậy, han là nó đã lớn hơn không ít. Mặc dù không thể so sánh với nhục linh chi vạn năm tuổi nhưng làm nhục thân tạm thời cho ngài thì thừa sức. Đợi vãn bối tìm được hai mảnh vỡ Càn Nguyên còn lại, sẽ nghĩ cách đổi cho ngài một cái tốt hơn."
Vương Dược nghe xong mừng như điên, vốn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết nhưng đột nhiên lại xuất hiện tia hy vọng, trái tim đã chết lặng của ông ta lại sống lại.
"Ha ha, tuyệt quá tuyệt quá! Giới chủ Lê, không biết chúng ta bao giờ đi hái cây nhục linh chỉ đó?"
Lê Tinh đôi mắt đẹp lưu chuyển, mang theo ý cười hỏi ngược lại: "Tiên tôn bây giờ không trách vãn bối đi dạo lung tung nữa sao?"
Vương Dược ha ha hai tiếng: "Giới chủ đâu phải đi dạo lung tung, rõ ràng là đi thị sát mà! Càn Nguyên giới có thể có một vị giới chủ tốt như ngươi, quả thực là thần phật phù hộ! Chỉ cần Vương Dược ta còn ở Càn Nguyên giới một ngày, sẽ đi theo Giới chủ Lê một ngày, tuyệt không hai lòng!"
Ánh mắt Lê Tinh từ người Vương Dược chuyển đến khu rừng phía trước, cười tủm tim nói: "Có người đến rồi, tiên tôn về dưỡng thần mộc nghỉ ngơi đi."
"Được, đừng quên giúp ta hái nhục linh chi đấy!"
"Yên tâm."
Vương Dược hóa thành một làn khói xanh, bay vào trâm cài trên búi tóc của Lê Tinh, Lê Tinh nhấc chân, đi về hướng cảm ứng được.
Lý Tư Niệm hất sạch vết máu thú tinh dính trên dao, cố gắng mở rộng tinh thần lực ra khỏi khu rừng rậm. Vài phút sau, Lý Tư Niệm thở dài: "Bên này không có."
Dương Thiên Phàm cũng mở mắt, nhún vai với hắn: "Tôi cũng không tìm thấy, phải làm sao? Tiếp tục đi về phía trước không?" Khu rừng phía trước càng thêm u ám rậm rạp, có thể tưởng tượng được thú tinh bên trong hung bạo đến mức nào. Bình thường hai người bọn họ thường lén vào rừng săn thú tinh để kiếm tiền tiêu vặt nhưng đi sâu như vậy thì đây là lần đầu tiên trong đời.
"Không còn cách nào khác, nếu chúng ta không bắt được Hổ Đuôi Rắn thì hai ông cha đó tuyệt đối sẽ không cho chúng ta vào thành." Dương Thiên Phàm siết chặt miếng bảo vệ cổ tay, trên mặt lộ vẻ không chịu thua: "Đi thì đi! Tinh tỷ đã có thể bắt được Hổ Đuôi Rắn thì chúng ta cũng được!"
"Nói đúng!"
Hai thiếu niên cứ thế chậm rãi tiến vào sâu hơn trong rừng, không biết rằng bọn họ đã đi xa khỏi khu vực sinh sống của Hổ Đuôi Rắn, tiến vào lãnh địa của một đàn Hỉ Thử khổng lồ cấp cao.
Ngửi thấy mùi thịt tươi, đàn chuột bắt đầu di chuyển về phía Lý Tư Niệm và Dương Thiên Phàm, phát động tấn công vào hai người.
Bản thân Lý Tư Niệm và Dương Thiên Phàm có tư chất không tệ, lại được Lý Nghĩa và Dương Châu đích thân truyền thụ, ngày thường tu luyện lại chăm chỉ, cho nên khi đối mặt với thú tinh cấp cao cũng không hề sợ hãi. Hai người phối hợp ăn ý, Hỉ Thử khổng lồ không những không đến gần được người bọn họ, ngược lại còn bị giết chết hơn chục con.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp số lượng và sức bền của đàn chuột, đừng nói đến hai con gà mờ học viện cơ sở như bọn họ, ngay cả những học sinh giỏi dự bị, khi bị đàn Hỉ Thử khổng lồ bao vây cũng rất khó thoát thân.
Rất nhanh, Nguyên Linh của Lý Tư Niệm và Dương Thiên Phàm đã cạn kiệt, Hỉ Thử khổng lồ vây chặt hai người, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, từng bước tiến gần.
Lý Tư Niệm lấy ra hai viên Hồng Dược cuối cùng, nhét một viên vào miệng Dương Thiên Phàm, giọng nói nhỏ: "Thằng kia, chúng ta không chịu nổi nữa rồi, dùng quang não gọi người đi!"
Dương Thiên Phàm cười khổ: "Cậu tưởng tôi không muốn à, không có tín hiệu!"
Lý Tư Niệm cúi đầu, thấy quang não của mình cũng đang ở trạng thái ngoại tuyến, trong lòng bỗng thấy không ổn. "Chết tiệt! Ông đây tám đời chưa dùng đến phím cầu cứu lần nào, lần này muốn dùng thì ông trời lại không cho cơ hội?"
Vòng vây dần thu hẹp, Dương Thiên Phàm thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi tanh trong miệng lũ Hỉ Thử.
"Đừng than vấn nữa, tôi còn một lá bùa Tốc Hành, cậu cầm lấy, lát nữa khi đàn chuột tổng tấn công, tôi sẽ yểm hộ, cậu nhân cơ hội chạy thoát."
"Không được! Cậu đi, tôi ở lại! Tôi là Thổ Nguyên Linh, máu dày, khả năng sống sót cao hơn."
Dương Thiên Phàm không cho Lý Tư Niệm cơ hội tranh cãi, lấy lá bùa Tốc Hành dán lên lưng cậu, lá bùa như có lực hút, bám chặt vào người Lý Tư Niệm, gỡ cũng không gỡ ra được.
"Đừng có mà nói nhảm nữa! Lát nữa nghe tôi chỉ huy, tôi bảo chạy thì cậu phải dùng hết sức bình sinh mà chạy, đến nơi có tín hiệu thì nhanh chóng gọi cha tôi đến! Ông ấy không phải lúc nào cũng chê mẹ tôi sao, lân này để ông ấy xem phong thái anh hùng của tôi!"