Chương 73:
Chương 73:Chương 73:
Quản gia Vương bây giờ mới hiểu tại sao thành chủ lại ra lệnh cho ông ta nhất định phải thúc đẩy chuyện này. Đừng nói là Datan, ngay cả ở trung thành, thành trên, song hắc xinh đẹp thuần khiết như vậy cũng không nhiều. Không nhân lúc các quý tộc danh lưu khác chưa phát hiện ra đóa hoa kiều diễm này mà nhanh chóng nấu gạo thành cơm, sau này nếu xảy ra biến cố gì thì không ổn.
Lê Tinh suy nghĩ nhanh như điện, cuối cùng cũng hiểu được ý của Dương Châu khi nói chống lưng, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã có người để mắt tới rồi?
"Quản gia Vương phải không? Ông nói đúng, tôi thực sự được nhận nuôi nhưng ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành, chú Lý và cô Anna đối với tôi, không chỉ giới hạn trong một tờ giấy nhận nuôi. Họ chính là người thân của tôi, chúng tôi tuy không có quan hệ huyết thống nhưng cả đời đều là người một nhà, bất kể tôi 16 hay 60 tuổi, mọi chuyện của tôi, hai người họ đều có quyền vượt qua tôi, trực tiếp thay tôi quyết định."
"Quản gia Vương, bất kể thành chủ có đề nghị gì, chú Lý và cô Anna đã thay tôi từ chối rồi, ý của họ chính là ý của tôi. Chuyện này không có gì thay đổi, nếu các người còn dây dưa không rõ, đừng trách Lê Tinh tôi trở mặt!"
Lê Tinh vốn định lấy Thiên Lang Đao ra để dọa ông ta nhưng nghĩ đến Anna vẫn còn ở đây, đừng để sát khí của Thiên Lang Đao làm bà bị thương, thôi thì thôi vậy.
"Cái này..." Quản gia Vương không ngờ Lê Tinh lại coi trọng Lý Nghĩa và Anna đến vậy. Chỉ là hai thường dân thấp kém, làm sao có thể thay song hắc làm chủ?
"Hiệu trưởng Dương, ông xem chuyện này...' Hai thường dân thay thế thì thôi đi, Dương Châu cũng là song hắc, lẽ ra phải đưa ra ý kiến khác chứ?
"Tôi xem? Chuyện nhà người khác, tôi xem thế nào! Từ chối là từ chối, chẳng lẽ thành chủ Datan muốn cướp dân nữ?"
"Không dám, không dám!"
Nghe giọng điệu không đúng của Dương Châu, quản gia Vương toát mồ hôi hột.
Vị này chính là thiếu gia nhà họ Dương, tuy bị gia tộc giáng chức đến Datan nhưng lại lấy danh nghĩa giáng chức để bảo vệ. Nghe nói gia chủ đương nhiệm của nhà họ Dương rất coi trọng ông, biết đâu người kế nhiệm tiếp theo chính là Dương Châu này.
Việc bổ nhiệm thành chủ nhỏ chỉ là chuyện các quý tộc thượng tầng động miệng, đổi lại là thành chủ đích thân ở đây, cũng không dám làm càn trước mặt Dương Châu.
"Trở về nói với Vương Kim, con trai ông ta ngay cả Nguyên Linh cũng không có, cho dù có cưới được Long Nữ, cũng không sinh ra được Kỳ Lân Tử. Bỏ đi những ảo tưởng không thực tế, ngoan ngoãn tìm một người bình thường có tình cảm với nhau mà kết hôn, đừng nghĩ đến việc ăn thịt thiên nga!"
Châm biếm con trai thành chủ là cóc ghẻ, cũng chỉ có Dương Châu dám.
"Vâng, vâng." Quản gia Vương bị mắng một trận, cúi đầu đi mất.
"Cô Anna, cô sao vậy?" Quản gia Vương đã bị Dương Châu mắng di rồi, Anna còn lau nước mắt làm gì, ngay cả Lý Nghĩa cũng đỏ hoe vành mắt, chẳng lẽ sau khi phản ứng lại, càng nghĩ càng tủi thân?
"Không sao, cô chỉ vui thôi... Tiểu Tinh, cháu ngồi với thầy Dương một lát, cô đi nấu cơm cho mọi người, tối nay chúng ta ăn một bữa thật ngon để ăn mừng!"
Anna ôm Lê Tỉnh thật chặt, rồi quay vào bếp.
Tiểu Tinh nói họ là người một nhà cả đời, bà vui lắm.
"Anna, anh giúp em."
Lý Nghĩa kiêu ngạo vượt qua Lê Tinh, theo vào bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Con bé này thật biết nịnh nọt, không biết sau này sẽ lợi cho thằng nhóc nào..."
Lê Tinh bấy lâu nay cũng không đổi cách xưng hô gọi họ là cha mẹ, Lý Nghĩa và Anna đều hiểu, dù sao khi nhận nuôi cô, cô đã 6 tuổi, hiểu biết rất nhiều chuyện.
Có lẽ Lê Tinh biết mình được nhận nuôi nên không thể coi Lý Nghĩa và Anna như cha mẹ ruột được. Lý Nghĩa và Anna chưa bao giờ trách Lê Tinh, nhưng không tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Hôm nay đứa trẻ này thực sự nói ra câu ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành, họ là người một nhà cả đời, chút tiếc nuối nhỏ nhoi trong lòng Lý Nghĩa và Anna lập tức tan biến.