Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 102

Ngoại truyện: Hiện thực

Điều Lâm Trĩ Thủy muốn phòng ngừa không phải chuyện Sư tử nhỏ đường đường chính chính chạy đến nhà cũ để “trộm” Tiểu Hạ Chí. Dù sao thì đứa bé ấy là con của Ninh Duy Vũ và Bùi Quan Nhược, trên người chảy dòng máu nhà họ Ninh, xét cho cùng cũng là người nhà, nghiêm khắc mà nói thì cũng không tính là trộm.

Mà tính cách ngạo mạn, sắc bén của Sư tử nhỏ dần bộc lộ theo tuổi tác. Thứ cậu để mắt tới, muốn có được, nhất định phải nắm trong tay. Quyền thế và địa vị thượng lưu của Ninh Thương Vũ chưa bao giờ đòi hỏi cậu phải thu liễm điều gì, trong từ điển sống của cậu hoàn toàn không tồn tại hai chữ “khiêm tốn”.

Huống hồ, đám cậu ấm thuộc hàng chữ “Vũ” mà đứng đầu là Ninh Trác Vũ lại rất thích nuông chiều cậu. Sắp thành không coi ai ra gì rồi.

Vì muốn rèn giũa bớt tính khí cao ngạo của Sư tử nhỏ, Lâm Trĩ Thủy tìm cách dỗ dành, “lừa” cậu đến ở tạm một thời gian tại nhà họ Sở – một danh môn vọng tộc ở Giang Nam nổi tiếng uy nghiêm quy củ, hy vọng môi trường ấy sẽ gọt bớt khí thế kiêu ngạo nơi cậu. Ban đầu thỏa thuận là một tuần sẽ đón về. Sau lại thành một tháng.

Về sau nữa, khi Sư tử nhỏ quay lại nhà họ Ninh, tư thế cao cao tại thượng từ khi còn bé đã biến thành… bắt đầu cho rằng cả vũ trụ này đều nên xoay quanh mình.

Lâm Trĩ Thủy vốn có “bộ lọc người nhà” rất dày đối với Sở Thiên Thư, ngây thơ tưởng anh rể là người yêu chuộng hòa bình. Không ngờ, quan niệm giáo dục mà anh rể truyền cho Sư tử nhỏ lại là: “Thanh toán theo huyết mạch”. Ai dám mạo phạm thì tính sổ từ gốc dòng họ.

Theo lời nói ngây thơ của Sư tử nhỏ, đó gọi là “trò chơi xóa tên trong gia phả”. Một câu “trò chơi xóa tên trong gia phả” khiến Lâm Trĩ Thủy hoàn toàn tỉnh ngộ — con trai sau này lớn lên tuyệt đối sẽ không lấy nhân nghĩa của bậc quân tử để trị gia. Dù thừa hưởng đôi mắt màu lưu ly, đó cũng chỉ là một biểu hiện yêu mẹ mà thôi.

Tiểu công chúa nhà họ Dung chào đời vào mùa xuân trên đảo Nghi Lâm – thời khắc bướm phá kén. Bé con như một chú bướm non vừa thoát kén, cần cha mẹ dùng tình yêu và ánh nắng ấm áp nhất để có thể lớn lên trong môi trường sống tuyệt đẹp.

Vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc trưởng thành nào của con gái, Lộ Tịch đã rút khỏi giới giải trí trong suốt ba năm.

Dung Già Lễ có một nơi ở tách biệt hẳn với thế giới, nằm trên đỉnh núi mây phủ, có thể phóng tầm mắt bao quát toàn cảnh thành phố phồn hoa tượng trưng cho quyền lực, và trước sau đều từ chối mọi lời thăm hỏi.

Nay có con gái, anh và Lộ Tịch càng tuyệt đối không cho ai lên đây. Trước khi công chúa nhỏ tròn ba tuổi, Dung Già Lễ rất có tầm nhìn, không để những công tử hào môn hàng đầu trong giới gặp con bé, đặc biệt là con trai của Ninh Thương Vũ.

Lâm Trĩ Thủy hoàn toàn hiểu tấm lòng đề phòng thái quá ấy — con gái quý giá chờ đợi nhiều năm mới có được, đổi lại là ai cũng sẽ ngày đêm kề bên canh giữ.

Sư tử nhỏ chưa biết mình muốn gì khác, chỉ biết muốn tặng Lâm Trĩ Thủy mọi điều tốt đẹp nhất trên đời. Khi biết trước cả lúc mình chào đời, Ninh Thương Vũ đã vì mẹ xây dựng một đế chế thương mại trải dài suốt đường bờ Thái Bình Dương, để mẹ có thể tùy ý trồng san hô khắp mọi ngóc ngách của đại dương mênh mông, Sư tử nhỏ lần đầu nhận ra khoảng cách quá lớn giữa mình và bố.

Cậu cũng muốn trao cho mẹ vinh quang tối thượng. Tham vọng ấy giống hệt Ninh Thương Vũ, nhiều khi khiến trái tim Lâm Trĩ Thủy chợt mềm nhũn, ôm trọn con vào lòng, khẽ cọ mũi: “Cả đời này mẹ chẳng có mong ước gì lớn lao, chỉ mong bảo bối của mẹ bình an khỏe mạnh.”

Cô quá yêu con trai mình. Sư tử nhỏ nghiêng đầu tựa vào hõm vai mẹ, gương mặt tinh xảo dưới hàng mi dài cong, được ánh nắng chiếu lên như mang chút thánh khiết. Chỉ khi cậu thu bớt vẻ kiêu ngạo, mới giống hệt một búp bê phương Tây: “Mẹ, mong ước ấy nhỏ quá, con khỏe lắm mà.”

Từ lúc sinh ra đến giờ, nhờ ưu thế di truyền, cậu gần như chưa từng ốm vặt. Nhưng điều Lâm Trĩ Thủy lo lắng lại là chuyện khác — mỗi năm cô đều đưa con đi xét nghiệm gen.

Về việc này, Sư tử nhỏ không mấy hiểu, còn từng hỏi Ninh Thương Vũ: “Con có bị đột biến gen không? Từ con trai của bố, biến thành con trai nhà khác à?” Ninh Thương Vũ nhìn cậu, khóe môi như có như không mà nở nụ cười: “Có.”

Cậu thế mà lại tin thật. Đôi mắt sáng màu thoáng chấn động mấy giây, phòng tuyến trong lòng sụp đổ hoàn toàn. Suốt một thời gian dài sau đó, cậu đặc biệt quý trọng những khoảnh khắc ấm áp bên bố.

Sư tử nhỏ suy nghĩ logic rất giỏi. Dù gen có đột biến, mẹ sinh ra cậu chắc chắn vẫn là mẹ, nhưng Ninh Thương Vũ thì chưa chắc đã là bố. Dù sự thật tàn khốc này với một đứa bé vẫn hơi khó chấp nhận, nhưng sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cậu thầm nghĩ: nếu đổi bố… có thể đổi thành Sở Thiên Thư không nhỉ?

Cậu không nói ra suy nghĩ ấy, chỉ bắt đầu thích hôn bố. Trong vòng một tuần, theo thống kê của Lâm Trĩ Thủy, cậu hôn trán Ninh Thương Vũ mười ba lần, hôn đường viền hàm ba mươi chín lần, hôn ngón tay một trăm lần…

Đã ba bốn tuổi rồi, vậy mà trong những cuộc họp nghiêm túc, cậu vẫn như hồi nhỏ, cuộn tròn trong lòng Ninh Thương Vũ ngủ say.

Lâm Trĩ Thủy không ghen, chỉ bối rối khó hiểu một thời gian dài. Đêm khuya trong phòng ngủ, cô khẽ hỏi người đang phủ lên mình: “Bảo bối của em có gì bị anh nắm thóp à?”

Giọt mồ hôi trong suốt từ thái dương Ninh Thương Vũ chảy xuống đường viền hàm, rồi theo yết hầu khẽ động mà rơi xuống, giọng trầm khàn đầy từ tính chạm đến tim cô: “Nó thì có thóp gì, chẳng qua giống em, hay suy nghĩ lung tung.”

Cái gì mà “hay suy nghĩ lung tung”? Lâm Trĩ Thủy không phục, đây gọi là thích học hỏi, chịu động não thì có. Giữa khoảng cách kề sát không một khe hở với anh, cô càng dịu giọng trách khẽ: “Anh nói rõ ra xem, bảo bối của em rốt cuộc làm sao?”

Bị cô quấn lấy, Ninh Thương Vũ cúi đầu, cố tình nói với cô bằng chất giọng chậm rãi đều đều. 

“…..”

Đôi mắt trong suốt như nước của Lâm Trĩ Thủy khẽ rung, không nhịn được đưa tay véo cơ bụng anh mấy cái, đầu ngón tay ướt đẫm mồ hôi: “Ninh Thương Vũ, anh thật là quá đáng, sao lại lừa trẻ con như thế!”

Cô đưa Sư tử nhỏ sang Mỹ, đến trung tâm nghiên cứu của nhà họ Ninh để làm xét nghiệm gen. Rõ ràng là để kiểm tra chứng nghiện di truyền hiếm gặp!

Những cú “trừng phạt” nhẹ nhàng của Lâm Trĩ Thủy, dù có siết chặt nắm tay, dồn sức đấm mấy cái vào tim anh, đối với Ninh Thương Vũ cũng chẳng khác gì một cái v**t v*.

Anh khẽ bật cười, rồi bàn tay nóng bỏng nâng lấy gương mặt ửng hồng của cô, hôn sâu, đầu lưỡi còn khẽ đẩy vào.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Trĩ Thủy vừa tỉnh dậy đã đau đầu suy nghĩ, làm thế nào để vừa không tổn hại tình cha con, vừa khéo léo ám chỉ với Sư tử nhỏ… rằng gen của thằng bé sẽ không bao giờ bị biến dị.

“Mẹ.” Sư tử nhỏ ngồi ngay ngắn trên đùi Ninh Thương Vũ đang mặc vest thẳng thớm, trông chẳng khác gì một món đồ chơi tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò nhìn cô: “Mẹ có điều gì muốn nói với con à?”

Lâm Trĩ Thủy mím môi, nhân lúc cúi mắt uống nước thì liếc sang người đàn ông vẫn ung dung tự tại kia.

Ninh Thương Vũ lại còn tựa lưng vào ghế, ung dung chờ xem cô định nói thế nào.

Cuối cùng, Lâm Trĩ Thủy không nói ra, nhưng sau đó lại quấn lấy Ninh Thương Vũ, tìm đủ cách để anh trò chuyện thật tốt với con, từ nũng nịu đến hôn hít, cách gì cũng dùng.

Thế nhưng Ninh Thương Vũ lại có lý lẽ riêng — đây cũng là một bài học anh muốn dạy cho con.

Quá dễ dàng tin tưởng người bên cạnh, với kẻ nắm quyền, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Lâm Trĩ Thủy, dù nhạy cảm tinh tế như một con vật nhỏ thuần khiết, nhưng lại dễ dàng trao đi niềm tin. Cô lớn lên trong sự bảo bọc quá mức, nên luôn nhìn thế giới danh lợi này bằng ánh mắt nhân từ đầy thương cảm.

Sư tử nhỏ, dù tuổi còn bé, nhưng mang họ Ninh thì bắt buộc phải bỏ bớt một vài nét ngây thơ.

Có thể dựa vào vòng tay mạnh mẽ của bố, nhưng cũng phải biết đề phòng lòng người.

Lâm Trĩ Thủy chưa bao giờ can thiệp vào cách dạy con của Ninh Thương Vũ, cô chỉ có thể ám chỉ với Sư tử nhỏ trong lời ăn tiếng nói hằng ngày: “Bố mẹ sẽ ở bên con cả đời.”

Sư tử nhỏ lười biếng nghĩ, mẹ đúng là ngây thơ quá, mẹ thì chắc chắn sẽ ở bên cậu cả đời, nhưng bố thì chưa biết được.

Ngay sau đó, nghĩ đến chuyện sắp phải xa bố, h*m m**n chiếm hữu trong lòng cậu liền trào dâng, càng trở nên bám dính lấy anh.

Có khi, lúc bố vừa họp xong, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu bỗng hỏi: “Liệu bố có làm bố của người khác không?” Ánh mắt ấy, sự công kích chẳng thèm che giấu.

Ninh Thương Vũ chậm rãi mở đôi mắt màu hổ phách, dưới ánh sáng nhạt lạnh bên ngoài cửa sổ càng thêm sắc nét, nhìn về phía Sư tử nhỏ. Cậu lập tức hóa thành một chú sư tử nhạy cảm, rồi đột ngột hỏi: “Bố sẽ sinh một em bé khác có đôi mắt giống bố có phải không?”

Căn phòng rộng rãi yên tĩnh vài giây.

Ninh Thương Vũ ung dung nhếch môi: “Sẽ.”

Sư tử nhỏ giận đến nỗi xù lông, lấy đầu húc mạnh một cái, rồi lạnh mặt, từ chối trò chuyện tiếp. Cả ngày hôm đó, cậu chẳng buồn cười với ai dù chỉ một cái.

Không rõ bố đã để mắt đến đứa trẻ nhà ai, muốn làm bố của ai.

Nhưng cảm giác khó chịu vô cớ ấy khiến cậu tối hôm đó tuyệt thực, nhốt mình trong phòng không chịu ra.

Chưa đợi Lâm Trĩ Thủy bưng bát mì cô tự tay nấu lên, định nhẹ nhàng dỗ dành con, thì cơn giận đỉnh điểm của Sư tử nhỏ đã nhanh chóng tiêu tan. Cậu bất ngờ thôi không giận nữa, tự mở cửa phòng. Mái tóc lòa xòa trước trán bị gió đêm từ cửa ban công thổi tung, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, vẻ lạnh nhạt đã bớt đi nhiều.

Cậu chẳng cần mẹ phải dỗ.

Ngoan ngoãn xuống ăn cơm.

*

Lâm Trĩ Thủy vốn định cuối tháng sau, khi đưa con sang Mỹ làm xét nghiệm gen, sẽ mượn lời các nhà nghiên cứu rồi ở bên phụ họa, để thằng bé biết rằng… Sư tử nhỏ mãi mãi là sư tử, sẽ không bao giờ biến dị thành con vật khác.

Thế nhưng, kế hoạch ấy còn chưa kịp thực hiện.

Tối cuối tuần, Lâm Trĩ Thủy về nhà như thường lệ. Cô lên tầng thay sang bộ váy ngủ lụa mềm thoải mái, rồi thong thả bước đến phòng trẻ con, gõ hai tiếng, tiện tay đẩy cửa.

Cánh cửa bị mắc lại một chút. Ánh mắt cô chạm phải một đôi giày nhỏ màu xanh nhạt có thắt nơ bướm.

Giày… thắt nơ bướm?

Trong đáy mắt Lâm Trĩ Thủy thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Cô đưa tay đẩy cửa ra hẳn, ánh sáng rực rỡ từ hành lang len vào khoảng tối tĩnh lặng trong phòng.

Ánh sáng ấy, lặng lẽ trải dài tới cuối giường.

Từ từ, Lâm Trĩ Thủy nhìn thấy một cô bé như tiên tử nâng sương sớm rơi xuống nhân gian, đang ngồi giữa đống chăn gối. Nghe thấy tiếng động, cô bé khẽ nghiêng đầu, yên tĩnh mà tò mò nhìn ra cửa.

Một giây… hai giây… ba giây trôi qua.

Thời gian như chợt ngưng đọng, Lâm Trĩ Thủy khẽ khàng khép lại cánh cửa phòng, hít thở thật nhẹ, chỉ mong đó chỉ là ảo giác của mình.

Sư tử nhỏ mang bảo bối mà Dung Già Lễ và Lộ Tịch nuôi ở đảo Nghi Lâm về nhà.

Trong lòng Lâm Trĩ Thủy như có cơn gió dữ quét qua, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Cô lập tức nhắn tin cho Lộ Tịch, tránh để người mẹ kia hoảng sợ khi không thấy con đâu. Sau đó, cô lại gọi điện riêng cho Ninh Thương Vũ, người đang tham dự tiệc chiêu đãi thương mại bên ngoài, dặn anh đừng chậm trễ một giây, mau thay con trai đến xin lỗi Dung Già Lễ. Con gây chuyện thì cha phải gánh, lẽ trời hiển nhiên.

Sắp xếp xong xuôi, Lâm Trĩ Thủy mới lấy hết can đảm bước lên tầng, đối mặt với sự thật.

Tiểu hồ điệp được nhà họ Dung bảo vệ quá mức, mới hơn một tuổi, dường như chưa biết nói nhiều, nhưng lại hay cười. Đôi mắt ngây thơ giống hệt Lộ Tịch, mỗi khi có ai trò chuyện liền cong lên như cánh bướm mỏng manh dễ vỡ.

“Bảo bối, con đói chưa?” Lâm Trĩ Thủy khẽ thở, không dám chạm bừa vào cô bé, sợ làm bé giật mình.

Tiểu hồ điệp cất giọng sữa, phát âm rõ ràng: “Con muốn uống sữa.”

Hóa ra biết nói rồi sao? Lại còn kén chọn vô cùng.

Lâm Trĩ Thủy hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hoàn hồn. Không thể để con bé đói bụng, chỉ không ngờ… sữa mà bé muốn phải là loại sữa bột do nhà họ Dung đặc chế dinh dưỡng riêng, ngay cả nước cũng có tiêu chuẩn riêng. Hễ hương vị chênh một chút là…

Tiểu hồ điệp ngồi trên ghế sofa rộng rãi, khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười nhưng lời nói lại từ chối: “Con không uống cái này, để bố con pha sữa cho con.”

“…” Lâm Trĩ Thủy.

Nếu cô nhớ không nhầm thì con gái của Lộ Tịch mới một tuổi rưỡi, sao lại có thể nói rõ ràng từng chữ như vậy? Từ vựng còn phong phú đến bất ngờ. Bé nhìn Lâm Trĩ Thủy đang hơi lúng túng cầm bình sữa, khẽ mấp máy môi, giọng thanh trong: “Xin hỏi có phải nhà cô bắt cóc con không? Phiền cô gọi cho bố con, tiền chuộc có thể thương lượng.”

“Không có bắt cóc.” Giọng Lâm Trĩ Thủy chân thành, “Là anh Sư tử nhỏ mời con đến nhà chơi.”

Hàng mày trắng mịn của tiểu hồ điệp khẽ nhíu: “Không phải hai anh à?”

Hai?

Nhờ câu hỏi kiên nhẫn ấy, Lâm Trĩ Thủy mới bất ngờ biết được đầu đuôi “vụ bắt cóc” đã được lên kế hoạch này. Hôm đó là sinh nhật thầy của Lộ Tịch, hiếm hoi cô mới đưa con gái từ đảo Nghi Lâm về Tứ Thành ở vài hôm. Tình cờ, hai mẹ con đi xem buổi diễn kịch Côn Khúc của Hạ Nam Chi… Sau khi vở diễn kết thúc, Lộ Tịch ở phòng hóa trang trò chuyện với Hạ Nam Chi, thì cậu thiếu gia nhà họ Tạ – người thông thạo ba thứ tiếng – bất ngờ nói muốn đưa em gái đi chơi.

Lộ Tịch không nghĩ ngợi nhiều nên đồng ý.

Tiểu hồ điệp chỉ biết đến đó. Bé được anh trai nhà họ Tạ đưa thẳng sang tay anh trai nhà họ Ninh.

Vì đoán rất có thể mình bị bắt cóc, bé ngoan ngoãn tuân thủ lời dạy đầy yêu thương của bố: khi ra ngoài gặp nguy hiểm, không có khoản tiền chuộc nào mà nhà họ Dung không trả nổi, trước khi gặp lại bố mẹ, con phải cố gắng bảo vệ tính mạng của bản thân.

Đó cũng là lý do tiểu hồ điệp không khóc.

Bé đặt đôi tay nhỏ lên váy công chúa, chậm rãi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp và chan chứa thương cảm của Lâm Trĩ Thủy, cất giọng sữa: “Cô có thể không cho con uống sữa, nhưng con mong cô đừng ngược đãi trẻ con. Nếu bố con tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Dễ thương đến tan chảy. Lâm Trĩ Thủy sững người vài giây, trái tim gần như bị giọng điệu đáng yêu kia làm mềm nhũn.

Đến khi màn đêm ngoài cửa kính buông xuống hẳn, Sư tử nhỏ dắt quả bóng lông tròn vo tên Tú Cầu đi dạo về. Vừa bước vào cửa, cậu thấy Lâm Trĩ Thủy đang đút cơm cho ai đó, liền mang vẻ kiêu ngạo tiến lại gần.

Lâm Trĩ Thủy thấy con, nhưng chưa nói gì. Toàn bộ sự chú ý của cô dồn vào cô con gái cưng của Lộ Tịch. Khó khăn lắm mới dỗ được bé ăn một miếng, cô không dám chậm trễ, lại nhẹ nhàng đút thêm thìa nữa.

Sư tử nhỏ không cam chịu bị bỏ quên, khẽ đá vào chân ghế: “Mẹ, mẹ thích không?”

“Thích gì cơ?”

“Cô bé này.” Sư tử nhỏ nói: “Mắt không phải màu hổ phách, nhưng làm con của mẹ và bố thì cũng được chứ?”

Cậu mang con gái nhà người ta về nhà một cách đầy lý lẽ.

Là để tặng cho Lâm Trĩ Thủy.

Sợ không theo kịp logic của trẻ con, Lâm Trĩ Thủy dịu giọng hỏi: “Con mới là bảo bối quý nhất, sao tự dưng lại tặng mẹ và bố thêm một bảo bối nữa?”

Tiểu hồ điệp bắt chước: “Sao lại tặng bảo bối vậy?”

Sư tử nhỏ nghiêng đầu, vẻ kiêu ngạo suýt không giữ nổi, giả vờ thản nhiên: “Con sắp đột biến gen rồi. Bố nói, bố sẽ làm bố của người khác nữa.”

Thà chủ động chọn còn hơn để tận mắt thấy Ninh Thương Vũ thích con nhà người ta. Ít ra thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay mình, có thể chọn người vừa mắt… để thay thế vị trí “bảo bối” trong nhà.

Sư tử nhỏ đã chọn rất lâu.

Người thừa kế nhỏ của nhà họ Tạ, với thân phận là anh em với cậu, đương nhiên không thể thoái thác, nhiệt tình góp ý bày mưu. Đúng lúc ấy, Lộ Tịch chẳng hay biết gì, dẫn theo con gái, vô tình bước vào tầm mắt của hai người.

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Lâm Trĩ Thủy không trách mắng Sư tử nhỏ, chỉ khẽ hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: “Con gây chuyện thì bố con phải chịu, chẳng oan ức chút nào cho bố con cả.”

*

Tối hôm đó, Lộ Tịch đến biệt thự đón Tiểu hồ điệp đi.

Còn chuyện Ninh Thương Vũ phải sang nhà họ Dung xin lỗi vì cướp con thế nào, Lâm Trĩ Thủy không can dự, thậm chí còn đích thân gọi điện dặn Hạ Nam Chi đừng trách người anh em của Sư tử nhỏ. Mọi chuyện, nếu có trách, thì hãy trách hết lên đầu Ninh Thương Vũ, ai bảo anh lại đùa giỡn với con về cái gọi là “đột biến gen” làm gì.

Sáng hôm sau, Lâm Trĩ Thủy liền hành động, đưa Sư tử nhỏ sang tận cơ sở nghiên cứu ở Mỹ làm xét nghiệm gen, tiện thể giảng cho cậu một bài học phong phú về kiến thức di truyền.

“Bố mãi mãi là của con mà.”

Sau khi xác nhận sự thật này, đôi vai nhỏ của Sư tử nhỏ rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu nắm lấy những ngón tay mềm mại của Lâm Trĩ Thủy: “Con sẽ mãi yêu bố.”

Lâm Trĩ Thủy thầm nghĩ, chưa chắc đâu. Chờ thêm hai năm nữa, học thêm vài tiết, phản ứng nhanh hơn, biết ngay chẳng có cái gì gọi là đột biến gen, e là cậu sẽ lại đòi cắt đứt quan hệ cha con với Ninh Thương Vũ.

Từ sau khi đạt được thành tựu trong lĩnh vực sinh học, Lâm Trĩ Thủy trực tiếp tiếp quản nhóm nghiên cứu của gia tộc nhà họ Ninh. Cô chưa từng có ý định bỏ dở con đường dài này.

Công chúa nhỏ bé – bé cừu non, là cô mang thai vào năm thứ hai sau khi tiếp quản nhóm nghiên cứu.

Trước khi mang thai, Lâm Trĩ Thủy dịu dàng hỏi ý kiến Sư tử nhỏ. Lúc này, cậu không còn là đứa bé dễ bị bố ngon ngọt dỗ dành nữa. Ba năm trưởng thành, cậu đã như một cây bách non xanh biếc đầy sức sống, khuôn mặt mất hẳn nét trẻ con, đường nét ngũ quan trở nên tinh tế và sắc sảo hẳn lên. Càng lớn, càng giống Ninh Thương Vũ.

Giờ đây, Sư tử nhỏ có thể dùng lối suy nghĩ logic của một kẻ nhiều tham vọng để trò chuyện bình thường với Lâm Trĩ Thủy. Cậu từ dưới mặt nước xanh biếc của bể bơi bước lên, vuốt mái tóc ướt ra sau, lộ ra vầng trán sạch sẽ: “Mẹ sinh cho con một em gái đi, con đã có anh rồi.”

Người anh khác cha khác mẹ ấy đã từ biết ba thứ tiếng thành thạo lên tám thứ tiếng, người thừa kế nhà họ Tạ, ngày nào cũng gặp.

Lâm Trĩ Thủy khẽ vuốt những giọt nước trên hàng mày cậu, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô rất tự tin vào năng lực sinh sản của Ninh Thương Vũ.

Một tháng sau, công chúa cừu non đến tìm bố mẹ đúng như dự kiến. Chuyện này chẳng giấu nổi, hôm sau Sư tử nhỏ liền nói cho “người anh ruột” của mình biết.

Điều kỳ diệu là một tuần sau, Hạ Nam Chi đã gửi đến không ít quà tặng xa xỉ.

Rõ ràng là bắt chước hệt hành động trước đây cô tặng cho Lộ Tịch.

Tất cả đều lấy danh nghĩa con trai tặng.

Lâm Trĩ Thủy không ngờ nhân quả lại xoay nhanh đến vậy. Mới vài năm đã tự mình trải qua cảm giác mà năm xưa Lộ Tịch từng có. Cô không kìm được, thầm than với Ninh Thương Vũ: “Chúng ta một lòng muốn cướp con nhà họ Dung, cuối cùng con mình lại bị Tạ Thầm Ngạn và Hạ Nam Chi nhòm ngó.”

Mà Tạ Thầm Ngạn lại thích cái kiểu cưỡng đoạt trắng trợn, lỡ đâu con trai anh ta cũng di truyền thì sao?

“Gả vào nhà họ Tạ cũng không phải xa, cũng tốt.” Ninh Thương Vũ an ủi bằng lời, nhưng lòng bàn tay thì bá đạo vuốt nhẹ chiếc bụng trắng nõn vẫn còn phẳng lì của cô.

Muốn giật con từ miệng sư tử, đâu dễ.

Lâm Trĩ Thủy và Lâm Hy Quang từng nếm trải nỗi khổ lấy chồng xa. Cô là người dựa dẫm chị nhiều đến thế, vậy mà phải chịu cảnh không thể sống trọn đời bên nhau.

Nghĩ vậy, nỗi đa sầu đa cảm nơi giữa mày cũng vơi đi ít nhiều. Đôi mắt trong trẻo sáng lên: “Vậy mai em đến xin Hạ Nam Chi một tờ hôn thư, con nhà họ đã thông thạo tám thứ tiếng, tuổi còn nhỏ mà đã rất có phong thái của bố, không thể để người khác nhanh chân cướp mất.”

Lâm Trĩ Thủy hành động vẫn nhanh như chớp.

Lúc này, Ninh Thương Vũ lại không nỡ để con gái sớm bị hứa hôn. Đôi mắt hổ phách tĩnh lặng giữa đêm nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, thấp giọng: “Không cần vội.”

“Vâng.”

Cô áp đầu vào lồng ngực đầy cảm giác an toàn của anh, trước khi nhắm mắt, khẽ ước: “Hãy ban cho em một đứa bé có đôi mắt màu hổ phách.”

Suốt thai kỳ, Lâm Trĩ Thủy không được nhàn nhã như khi mang Sư tử nhỏ. May mà cơ thể đã được chăm sóc rất tốt, đủ sức khỏe để nuôi dưỡng một đứa trẻ hiếu động thứ hai.

Công chúa cừu non khi còn trong bụng đã không thích ở yên trong nhà.

Như thể có thể phân biệt rõ thế giới bên ngoài, cứ ở trong nhà – bất kể tầng trên hay tầng dưới – là lại khẽ thúc vào bụng mẹ, giục mẹ ra ngoài xem thế giới.

Chỉ cần bước ra khỏi cửa biệt thự, cô bé liền lập tức ngoan ngoãn, yên tĩnh vô cùng.

Thế nên Lâm Trĩ Thủy dần hình thành thói quen sáng và tối đều ra vườn sau biệt thự hoặc quanh hồ tản bộ. Ban đầu là Ninh Thương Vũ đi cùng, sau thì dần dần thay bằng Sư tử nhỏ và quả cầu lông to tướng Tú Cầu.

Mang thai đến tháng thứ bảy, một sáng tỉnh giấc, dù ánh sáng từ sau mây đã len vào ngoài cửa kính sát đất, cô vẫn muốn cuộn mình ngủ nướng.

Cô đưa tay khẽ vuốt bụng trắng mịn, dịu dàng nói chuyện với con: “Tiểu công chúa, hôm nay mẹ có thể xin nghỉ một ngày được không? Để anh trai dẫn con đi xem thế giới nhé?”

Công chúa cừu non đồng ý.

Lâm Trĩ Thủy nín thở chờ ba giây, thấy con không thúc bụng nữa mới yên tâm ngủ tiếp.

Lần sau tỉnh dậy, ánh nắng rực rỡ đã xuyên qua tấm kính lớn, rải vàng óng như gợn sóng trên sàn, đẹp như mặt hồ thánh khiết.

Cô uể oải ngồi dậy, kéo lại chiếc áo choàng lụa mềm gần trượt khỏi vai, ngồi yên một lát mới đặt bàn chân trắng nõn xuống đất.

Cứ thế bước trên những gợn sóng vàng, cô vừa đứng dậy đã cúi mắt, thoáng sững lại khi thấy khắp phòng khách rộng rãi vương vãi không ít lọ thủy tinh xanh biếc. Ngoài cửa sổ, Sư tử nhỏ đang cùng Tú Cầu chơi trò săn kho báu trong rừng bách non xanh mướt. Mỗi lần tìm được một món, Tú Cầu sẽ ngẩng cao chiếc đuôi sư tử xù xì, tha về.

Lâm Trĩ Thủy không chú ý bên ngoài, chỉ ngẩn người nhìn những tờ giấy nhỏ cỡ bàn tay thò ra từ miệng chai. Trên giấy trắng mịn, tám chữ đen như mực, viền vàng lấp lánh dưới nắng: “Lâm gian Trĩ Thủy, vô nhật bất tư.”

Cả trăm tờ như thế…

Ánh mắt cô dừng lại thật lâu.

Cửa phòng khép hờ chẳng biết mở từ khi nào, bóng dáng Ninh Thương Vũ trong bộ vest lụa đen cao cấp hiện ra, theo làn gió sớm tiến vào.

Giọng anh cũng đúng lúc rơi xuống bên tai cô: “Lâm Trĩ Thủy, anh luôn rất nhớ em.”

HOÀN TOÀN VĂN

 
Bình Luận (0)
Comment