Khi Ninh Thương Vũ bảo cô đưa tay lên.
Lâm Trĩ Thủy khẽ nhắm mắt lại, nhưng trong đầu thì như một vũ trụ nhỏ đang nổ tung, hỗn loạn vô cùng. Cô biết rõ mình đã để lộ sơ hở vì thiếu kinh nghiệm.
Luồng không khí vừa hít vào lồng ng.ực cũng như ngưng đọng lại trong thoáng chốc. Cô cố gắng kiềm chế, quyết không để lộ ra là mình còn thức, nhất định phải diễn cho trọn vẹn.
Ánh mắt của Ninh Thương Vũ đã từ hàng mi đang khẽ run ấy chậm rãi rơi xuống đôi tay cô đặt trên chăn. Các khớp ngón tay thon dài, sạch sẽ; móng tay tròn trịa, sáng bóng, từng chi tiết như thể được tạc từ ngọc thạch, tinh xảo không chê vào đâu được.
Anh cúi đầu ngắm nhìn suốt một hai phút, ánh mắt chuyên chú đầy nhàn nhã, thưởng thức một cách thích thú.
Thế nhưng với Lâm Trĩ Thủy, đây lại là khoảnh khắc tăm tối khó chịu nhất trong cuộc đời. Khi cô đang đắn đo không biết có nên giả vờ rằng thuốc đã hết tác dụng, bản thân “vô tình” tỉnh lại không…
Thì ánh mắt nặng nề ấy cuối cùng cũng rời khỏi người cô.
Ninh Thương Vũ bất chợt đứng dậy, rời khỏi mép giường rồi đi về phía phòng tắm.
Lâm Trĩ Thủy hít thở gấp gáp, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích. Mặc dù lớp vải áo ngủ sau lưng vẫn khô ráo, cô lại có cảm giác như mình vừa toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Loại mồ hôi tưởng tượng ấy dường như vẫn dính lại trên da chưa tan hết thì từ phòng tắm lại truyền đến âm thanh. Có vẻ Ninh Thương Vũ chỉ tạt qua, dùng nước lạnh rửa qua loa. Tiếng bước chân ngày một gần làm gián đoạn không khí im ắng trong căn phòng.
Lần này, khi anh cúi người vén chăn lên, cũng tiện tay tắt luôn chiếc đèn duy nhất trong phòng.
Không còn ánh sáng, ngược lại khiến Lâm Trĩ Thủy thấy mình như được bao bọc bởi chút cảm giác an toàn trong bóng tối. Tuy vậy, thính giác cô lại trở nên nhạy bén, cảm nhận được rõ ràng khi Ninh Thương Vũ nằm xuống, phần ngực anh áp rất gần, đến nỗi xương bả vai cô có thể cảm nhận được từng đường nét cơ bắp của anh.
Ngay sau đó, tưởng tượng trong đầu Lâm Trĩ Thủy — dù mắt vẫn nhắm nghiền — dường như bị những động tác của anh chi phối. Đột nhiên, cô cảm thấy vòng eo mảnh khảnh bị một áp lực đè xuống, bàn tay anh đã đặt lên.
Anh không tháo nơ bướm cô buộc chặt khi nãy, chỉ lần theo đường chỉ bạc thêu trên lớp vải mềm, từng chút một vuốt ngược lên phía trên.
Ban đầu, Lâm Trĩ Thủy chỉ thấy bối rối, hàng mi cụp xuống khẽ chớp, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Bởi anh không cởi chiếc áo ngủ cô đang mặc, động tác chậm rãi như thể đang v.uốt ve.
Cho đến khi ngón tay dài, nổi rõ gân của anh, lần theo phần cổ áo đang dần xộc xệch mà lặng lẽ luồn vào trong.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Trĩ Thủy như bị ai bóp nghẹt trái tim. Cơ thể co lại, theo bản năng dùng lưng tựa sát vào lồng ng.ực anh.
Ninh Thương Vũ một tay lười nhác miết nhẹ lên đường cong mềm mại tựa tuyết của cô, vuốt đến mức cô như tan chảy trong lòng bàn tay anh — giống như một nhúm tuyết mịn sắp hoá thành nước.
Và nhúm tuyết ấy đang run rẩy trong lòng bàn tay anh, theo mỗi vòng miết nhẹ nhàng của ngón tay mà càng lúc càng trở nên mềm nhũn.
Lông mi và bầu mắt trắng mịn của Lâm Trĩ Thủy bắt đầu run lên, cô cảm thấy như từng nhịp đập trái tim, thậm chí cả những phản ứng nhỏ nhất của cơ thể, đều bị anh kiểm soát trong lòng bàn tay.
Cô chẳng biết mình đang lặng lẽ đáp lại điều gì, chỉ biết trong thâm tâm khao khát được tan vào lồng ng.ực anh.
Thậm chí, vô thức, cô còn đưa người về phía trước, cọ vào anh qua lớp vải mỏng.
Vẫn chưa đủ, tận sâu trong tủy sống, cô còn thèm khát mùi hương lạnh lạnh ấy của anh — thậm chí còn muốn nhiều hơn. Bất chợt, phần eo phía sau bị anh siết lại, ngón tay như thể chỉ cần hơi mạnh thêm một chút là sẽ khiến cô gãy vụn. Và lúc ấy, trong bóng tối, cô nghe anh bật cười, giọng nói trầm khàn: “Không phải đang ngủ say à?”
Lâm Trĩ Thủy lập tức nín thở. Cô bị anh nắm giữ đến mức suýt nữa quên mất bản thân đang “ngủ say” vì thuốc. Dù sơ hở rành rành, Ninh Thương Vũ cũng không vạch trần.
Nhưng lúc này, Lâm Trĩ Thủy đã không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Nơi anh chạm vào trên cơ thể cô trở nên rất lạ lẫm, nóng ran, thậm chí có lẽ đã ửng đỏ. Đây là cảm giác chưa từng có, khó mà nói thành lời, lại… muốn anh tiếp tục.
Nhưng nếu tiếp tục…
Lâm Trĩ Thủy lại sợ chuyện như tối qua sẽ lặp lại. Ý định nhấc eo lên thoáng qua rồi lập tức tan biến, cô mềm nhũn ngã xuống chăn.
Ninh Thương Vũ không bỏ qua phản ứng tinh tế ấy, giọng nói cất lên rất đỗi bình thản: “Là chưa tỉnh hay là sợ anh?”
Lâm Trĩ Thủy áp mặt sát vào gối, đôi má ửng hồng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh.”
Ninh Thương Vũ bất ngờ rút tay lại, nhưng đốt ngón tay mạnh mẽ của anh vừa chạm dọc theo viền cổ áo ngủ thì liền rời đi, để lại một khoảng trống mơ hồ, khiến cô cảm thấy lòng mình trống trải đến lạ. Sững người một chút, cuối cùng Lâm Trĩ Thủy cũng chịu mở mắt ra, ánh nhìn trong trẻo xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, hướng về phía anh.
Ngũ quan góc cạnh, lông mày sắc nét của Ninh Thương Vũ đều bị bóng tối che khuất, không thể nhìn rõ biểu cảm thật sự trên khuôn mặt anh.
Nhưng Lâm Trĩ Thủy vốn có trí tưởng tượng rất phong phú, trong đầu lập tức hiện lên bản báo cáo nghiên cứu thuộc lòng kia, nhớ đến thể chất đặc biệt hiếm gặp bẩm sinh của Ninh Thương Vũ – dù anh không mong muốn, nhưng hội chứng nghiện dục này luôn tìm mọi cách thao túng cơ thể anh…
Một kẻ mang tham vọng lớn và kiêu ngạo như Ninh Thương Vũ, xưa nay chỉ quen ép người khác cúi đầu trước quyền lực của mình.
Sao anh có thể cam tâm khuất phục trước bản năng si.nh lý?
Cảm xúc vi diệu trong mắt Lâm Trĩ Thủy dần ngưng đọng lại, phủ lên bởi lớp cảm thông, thoáng chốc cô tự vấn mình một chút – liệu hành động đêm nay có phải đã hơi quá đáng rồi không?
Biết vậy thì đã nuốt thật sự hai viên thuốc ngủ ấy rồi.
Cô hiểu rất rõ, lúc này mà nói gì cũng khó mà khiến người ta tin, nhưng vẫn nhẹ nhàng mở lời: “Em bị anh làm tỉnh giấc, sợ anh thì cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Ninh Thương Vũ giọng trầm chậm: “Anh làm em tỉnh sao?”
“Chứ còn gì nữa.” Giọng Lâm Trĩ Thủy mềm mại, bắt đầu đếm từng tội trạng của anh một cách rõ ràng: “Em đang ngủ ngon lành, anh vào rồi nghịch mi em, lại còn thò tay vào áo ngủ em… tay nào làm chuyện xấu thế hả? Em nhất định phải xử lý nó.”
Nói rồi, cô không đợi anh giao nộp tay ra, hơi điều chỉnh tư thế nằm, quay người đối diện anh, một cách rất hợp tình hợp lý, chọn lấy cánh tay có hình xăm đường thẳng tối giản màu đen kia, thật sự cắn một cái bằng hàm răng trắng ngần.
Trên làn da trắng lạnh ấy lập tức hiện lên dấu răng hồng nhạt.
Tựa như dấu chân mèo con giẫm qua.
Lâm Trĩ Thủy lại cực kỳ hài lòng với “tác phẩm nghệ thuật” của mình, đầu ngón tay trắng nõn cứ mân mê dấu cắn ấy mãi, đến khi sờ thấy cơ bắp Ninh Thương Vũ đã căng lên rõ rệt, cô mới không tiếp tục đắm chìm trong nghệ thuật của mình nữa.
Sau đó, giọng cô rất nhẹ, như thì thầm: “Ninh Thương Vũ, chúng ta ngủ thôi. Chuyên gia nói, tập luyện quá sức vào ban đêm sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.”
Ninh Thương Vũ vẫn cúi mắt nhìn cô gái nhỏ bên gối – “chuyên gia Tiểu Lâm”, trầm mặc một lúc, như là đáp lời qua loa một tiếng “Ừ”.
Lâm Trĩ Thủy nghe không rõ, nhưng cũng đoán ra được rằng tối nay anh không có ý định làm gì cả. Bằng không với phong thái cứng rắn trước giờ, anh đã không dừng lại ở chuyện “xoa bóp” đơn thuần như vừa rồi.
Vì thế, trong trạng thái vừa mang chút áy náy, vừa có phần thương cảm, mọi cảm xúc bất an cứ quẩn quanh suốt cả buổi tối dần tan biến.
Lâm Trĩ Thủy xoay người, rúc vào lòng anh, chiếm lấy phần lớn chỗ ngủ, giọng nói ngọt ngào: “Cái tay hư kia của anh đưa cho em, tối nay phải ôm em ngủ suốt.”
Ninh Thương Vũ khẽ hỏi: “Chuyên gia Tiểu Lâm, em đang lợi dụng anh đấy à?”
Lâm Trĩ Thủy lại dịch vào gần hơn, như thể muốn đẩy anh xuống đất, cái giường rộng rãi bỗng chốc không đủ chỗ cho cả hai. Cô không thèm để ý đến cách gọi mới kia, trước khi cơn buồn ngủ xâm chiếm hoàn toàn, vẫn ngang nhiên đáp: “Đây không gọi là lợi dụng, đây là tăng cường tình cảm vợ chồng một cách thân thiện. Nhưng mà không được tăng cường thêm nữa đâu đấy.”
“Thôi, ngủ ngon nhé!”
Chúc ngủ ngon xong, Lâm Trĩ Thủy liền chìm vào giấc ngủ và ngủ rất ngon.
Chỉ vì suốt cả đêm, Ninh Thương Vũ đã hoàn thành đúng trách nhiệm của một vị hôn phu, ôm lấy cô. Hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua lớp áo ngủ, truyền thẳng đến lồng ng.ực cô, khiến Lâm Trĩ Thủy trong vô thức vẫn đang thầm hấp thu sự ấm áp ấy.
Dù hiện tại ở nhà cô đã có thể tự ngủ một mình, nhưng bản chất vẫn không thoát khỏi thói quen thích được ôm ấp và cọ cọ.
Khi còn nhỏ, Lâm Trĩ Thủy rất thích được nép vào lòng Thịnh Minh Anh. Nhưng mẹ cô vì gánh vác tình thế căng thẳng của nhà họ Lâm nên luôn bận rộn, chẳng có thời gian dành cho một đứa trẻ có nhu cầu cao như cô.
Về sau, Lâm Trĩ Thủy chuyển sang bám lấy Lâm Hi Quang. Dù khi ấy chị gái cũng còn nhỏ tuổi, nhưng lại đang chạy đua với mọi khóa học bắt buộc trong giới hào môn. Chỉ cần có mặt ở nhà, bất kể đang ở đâu, đang làm gì, chị cũng luôn để mắt đến cô.
Lâm Trĩ Thủy chỉ cần ngoan ngoãn nằm lên tấm thảm lông cừu thủ công mềm mại, như một con búp bê, chờ chị gái rảnh rỗi thì đến ôm lấy cô một chút. Nếu là vào ban đêm…
Lâm Hi Quang sẽ đặt cô vào chiếc nôi lớn được đặt làm riêng, bên trong chất đầy những món đồ chơi bông thật xinh đẹp, chiếc nôi ấy luôn được đặt cạnh bàn học.
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, gương mặt nhỏ xíu như chạm khắc của Lâm Trĩ Thủy còn đẹp hơn cả búp bê, đôi mắt to như thủy tinh lấp lánh sự trong trẻo và một vẻ hiếu kỳ thuần khiết.
Nhưng sau này, khi Lâm Hi Quang lớn lên, tần suất về nhà dần thưa dần, từ hai ba ngày một lần thành mười ngày nửa tháng, rồi lâu hơn nữa.
Còn Lâm Trĩ Thủy, với thể trạng yếu dễ ốm, chẳng đủ sức đi theo, chỉ quanh quẩn trong phạm vi từ chiếc nôi sang đến khuôn viên nhà họ Lâm, như sống trong một chiếc hộp kính trong suốt.
Sau đó, cô dần học được cách tự làm nhiều việc.
Ngoài những kiến thức sin.h lý chưa hiểu, còn lại cô biết rất nhiều thứ – đặc biệt là những cuốn sách hiếm trên ba mặt giá sách kiểu cổ trong thư phòng phía tây tầng hai, cô đã đọc đi đọc lại từng quyển, từng ngày.
Lâm Trĩ Thủy mơ về quá khứ thời thơ ấu, đến khi tỉnh dậy, vẫn lờ mờ cảm nhận được luồng hơi ấm kia chưa hề tan biến, như ánh nắng gay gắt rọi thẳng xuống, khiến phần xương bả vai mỏng manh của cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô uể oải lật người, tiếp tục ngả xuống vị trí còn vương hơi ấm – nơi Ninh Thương Vũ từng nằm.
Lại tiếp tục ngủ bù.
Vì thế, cô hoàn toàn không để ý đến chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, dù đã bật chế độ im lặng nhưng bỗng chốc sáng màn hình lên.
–
Khu cảng.
Thôi Đại Vân vừa hoàn tất việc chỉnh lý một bản dữ liệu điều tra hiếm hoi về chứng nghiện dục. Ông định gửi cho Lâm Trĩ Thủy để nếu cô có hứng thú, sẽ có thêm tư liệu nghiên cứu toàn diện hơn.
Đáng tiếc, tin nhắn đã gửi đi.
Nhưng Lâm Trĩ Thủy mãi vẫn chưa phản hồi…
Thôi Đại Vân đành tạm gác lại ý định đó, cầm chiếc áo khoác trên giá, chuẩn bị rời nhà đến viện nghiên cứu. Không ngờ vừa mở cửa ra, ông liền thấy một người phụ nữ lạ mặt đứng một mình ở hành lang. Dáng vẻ đoan trang, ánh mắt dịu dàng. Vừa nhìn thấy ông, cô đã chủ động lên tiếng: “Chào ông Thôi.”
“Cô là…?” Thôi Đại Vân quan sát cô ta, ánh mắt hiện lên chút suy đoán.
“Tôi họ Tần.” Tần Vãn Ngâm đưa danh thiếp cá nhân của mình ra. Trên đó không ghi tên doanh nghiệp nhà họ Tần, cũng không đề cập đến thân phận tiểu thư, mà chỉ đơn giản ghi rõ vai trò người phụ trách nhóm nghiên cứu dược học mới thành lập.
Thôi Đại Vân lướt mắt qua một cái, rồi ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn khi nhìn lại cô ta.
Sau một khoảng lặng khá dài, ông mới cất lời: “Cô là con gái của Tần Tập An. Hẳn cô cũng biết tôi từng từ chối lời mời của bố cô, tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Lâm.”
“Ông Thôi, tôi không giống bố tôi.” Giọng Tần Vãn Ngâm khẽ khàng, mang theo nụ cười nhè nhẹ: “Tôi rất khâm phục sự tận tụy và trung thành của ông với nhà họ Lâm suốt những năm qua, và tôi cũng không có ý định thuyết phục ông rời đi.”
Thôi Đại Vân hỏi: “Vậy cô muốn nói điều gì?”
“Ông hoàn toàn có thể đồng thời gia nhập nhóm nghiên cứu mới của tôi.” Tần Vãn Ngâm ra hiệu cho ông xem mặt sau danh thiếp, nơi ghi địa chỉ phòng thí nghiệm, đặt ngay trong khu cảng. Cô ta đã thực hiện điều tra kỹ lưỡng, hiểu rõ về Thôi Đại Vân, rồi nói tiếp: “Tôi muốn phát triển một loại thuốc mới có tác dụng ức chế ham mu.ốn tình d.ục. Tôi thật sự cần một nhà khoa học như ông. Tôi tin, ông sẽ có hứng thú với lĩnh vực này.”
Giọng cô ta gần như chắc nịch.
Thôi Đại Vân thoáng tò mò: “Tại sao cô nghĩ tôi có hứng thú?”
“Ông Thôi, người thông minh không cần nói vòng vo. Theo những gì tôi biết, ông và bố tôi – Tần Tập An – từng là bạn học. Nhưng chính ông Lâm Nghiễn Tường mới là người sớm hơn một bước, đã tài trợ cho ông hoàn thành việc học khi ông vẫn còn sống trong hoàn cảnh khó khăn. Sau này, ông ở lại viện nghiên cứu của nhà họ Lâm cũng là để đền đáp ân tình đó.”
Tần Vãn Ngâm cố tình dừng lại một chút. Nhìn thấy nét mặt thanh tú nhưng đã vương chút phong sương của Thôi Đại Vân thoáng dao động, cô ta để ông có thời gian suy ngẫm rồi mới tiếp tục.
Cô ta nhắc lại một đoạn ký ức đã gần như bị chôn vùi theo năm tháng: “Bố tôi từng nói, ông và ông Lâm đều từng nghiên cứu về chứng nghiện dục. Chỉ tiếc rằng biến cố xảy đến bất ngờ, ông Lâm đột ngột qua đời. Dù năng lực thiên bẩm của ông ấy được truyền lại cho con gái út nhà họ Lâm, nhưng đáng tiếc, cô ấy lại chọn theo ngành hải dương học, không hề có hứng thú với nghiên cứu y dược.”
Lâm Nghiễn Tường khi còn trẻ từng hăng hái tham gia rất nhiều dự án thiện nguyện phục vụ đất nước. Dù trong lĩnh vực bảo vệ đại dương hay nghiên cứu y học, ông đều là người xuất sắc.
Những lời của Tần Vãn Ngâm không khác nào đánh trúng vào điểm yếu mềm nhất của Thôi Đại Vân.
Năm xưa, khi Lâm Trĩ Thủy vẫn còn nằm trong tã, ông từng nhìn thấy đôi mắt lưu ly cổ điển của cô bé chầm chậm mở ra – di truyền hoàn hảo từ Lâm Nghiễn Tường. Ông từng rất kỳ vọng vào cô bé ấy.
Đáng tiếc là…
Cuốn sách *****ên Lâm Trĩ Thủy đọc đến tận cùng lại là một quyển sách tranh về sinh vật biển.
Giữa khoảng lặng nặng nề, một tia sáng đỏ hồng của ánh bình minh từ cửa sổ hành lang rọi thẳng vào khoảng không giữa hai người. Tần Vãn Ngâm rất hiểu chừng mực, trước khi rời đi, cô ta chỉ nhẹ nhàng nói: “Ông Thôi, dù bố tôi và nhà họ Lâm từng có những hiểu lầm không tiện nói rõ, nhưng ân oán của thế hệ trước đã đủ khiến hôn ước từ nhỏ giữa anh toi – Tần Vãn Sách – và con gái lớn nhà họ Lâm tan vỡ. Xin ông đừng vì thế mà dập tắt giấc mơ muốn cống hiến cho y học của tôi.”
Thôi Đại Vân khựng lại, theo phản xạ nhìn chăm chú vào Tần Vãn Ngâm.
Có lẽ vì mặt trời đã lên cao, ánh sáng xuyên qua hành lang tối tăm trở nên rực rỡ. Khi cô ta quay đầu lại, ánh mắt ấy phản chiếu ánh sáng trong vắt như lưu ly – không ngờ lại giống đôi mắt của Lâm Trĩ Thủy đến vậy.
…
Trên xe.
Vừa ngồi xuống, Tần Vãn Ngâm đã được thư ký đưa ly nước và bộ dụng cụ tháo kính áp tròng, lo lắng nhắc: “Tiểu thư, mắt cô dị ứng với loại này, mau tháo ra đi.”
“Chỉ cần đeo thêm một lúc thôi.” Khóe mắt cô đã bắt đầu đỏ ửng vì dị ứng, nhưng giọng nói vẫn bình thản: “Chỉ cần Thôi Đại Vân chịu cảm động mà gia nhập nhóm nghiên cứu của tôi, thì vở kịch hôm nay cũng đáng giá.”
Thư ký không nhịn được hỏi: “Cách này liệu có hiệu quả không?”
Ánh mắt Tần Vãn Ngâm khẽ nhòa đi, lặng lẽ liếc nhìn thư ký, không đáp. Nhưng ánh mắt cô ta đã vô thức rơi xuống hình bóng gầy gò của Thôi Đại Vân đang bước xuống dưới lầu, phản chiếu qua ô kính xe.
Từ sau khi Tần Vãn Sách buột miệng nói đùa—dữ liệu nghiên cứu quý giá mà nhà họ Ninh nhận được, chắc chắn không đến từ nhà họ Tần.
Tần Vãn Ngâm đã ghi lòng tạc dạ.
Khi cô ta bày tỏ mong muốn phát triển một loại dược phẩm mới dành riêng cho Ninh Thương Vũ, thái độ im lặng hiếm thấy của bố cô ta – Tần Tập An – khiến người ta phải suy ngẫm. Sau đó, cô ta lại mất rất nhiều thời gian để thuyết phục mẹ, cuối cùng mới có thể biết được một phần rất nhỏ của sự thật vô cùng kín đáo.
Tần Vãn Ngâm hiểu rất rõ, lần này cô ta không đại diện cho nhà họ Tần, mà chỉ đứng trên danh nghĩa nhóm nghiên cứu độc lập của mình. Nếu muốn đạt được hiệu quả gấp đôi, thì việc mời được Thôi Đại Vân hợp tác là điều bắt buộc.
Nếu loại thuốc ấy có thể sớm được cải tiến thành công.
Chỉ là việc ngụy trang đôi mắt giống Lâm Trĩ Thủy, chút đau đớn vì dị ứng này, Tần Vãn Ngâm vẫn có thể chịu đựng được.
…
Đôi mắt như thuỷ tinh cổ điển của Lâm Trĩ Thủy vốn mang sẵn cảm giác khiến người khác phải xót xa. Trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo, ngoài việc tỉ mỉ chăm sóc cơ thể yếu ớt sau lần *****ên thân mật, cô còn nhận được thêm dữ liệu nghiên cứu toàn diện hơn từ Thôi Đại Vân.
Chỉ cần xem qua một lần, trái tim đã thắt lại một lần. Ninh Thương Vũ – người đàn ông luôn bị vây quanh bởi những mỹ nhân chủ động – vậy mà vẫn có thể duy trì cuộc sống tiết chế, lý trí đến tàn nhẫn.
Đến khi ba lần liên tiếp vô tình bắt gặp cảnh anh tự tiêm thuốc ức chế vào cánh tay.
Lâm Trĩ Thủy chỉ giả vờ đi ngang qua, biểu cảm thản nhiên như không thấy gì. Nhưng đến đêm khuya, sau khi tắm bồn xong, không có việc gì làm, cô mặc một chiếc váy ngủ lụa dài chấm mắt cá chân, lặng lẽ xuất hiện trước cửa thư phòng.
“Anh đang bận à?”
Giọng cô trong veo như nước, dịu dàng cất lên, cắt ngang cuộc họp trực tuyến đang được để chế độ im lặng của Ninh Thương Vũ. Anh ngẩng đầu, thấy là cô, liền cất tiếng, giọng trầm thấp: “Muốn ôm ngủ à?”
Mấy hôm nay, tuy đêm đến Lâm Trĩ Thủy không còn xảy ra sự cố với thuốc ngủ nữa, nhưng cô vẫn ngủ rất sớm. Có điều, mỗi khi tỉnh dậy giữa đêm, nếu bên cạnh là khoảng trống, cô sẽ ngoan ngoãn nằm im. Nhưng nếu thấy Ninh Thương Vũ đã xong việc và đang nằm ở bên kia giường, còn mình thì vẫn cuộn mình trong chăn như ban đầu, cô sẽ bất giác cảm thấy khó chịu, như một chú cừu con thích húc người, dụi đầu vào hõm vai ấm áp của anh, hơi thở mang theo chút hơi ẩm.
Mắt anh vẫn nhắm, nhưng bàn tay lại vươn lên, xoa nhẹ lên cổ và xương bả vai mảnh mai của cô.
Chẳng bao lâu sau.
Lâm Trĩ Thủy mềm nhũn như một cục bông, nhanh chóng yên lặng hẳn. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cô sẽ nhất quyết không thừa nhận cảnh tượng ban đêm đó, chỉ khẽ cau mày rồi liếc mắt xuống cái bóng mờ đáng kinh ngạc ẩn hiện dưới lớp áo ngủ của anh.
Chỉ một thoáng giây, ánh mắt cô nghiêng đi, khẽ lẩm bẩm: “Em vốn quen tự ngủ rồi, chẳng cần ai dỗ đâu.”
Lúc ấy.
Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt hai người.
“Họ không thấy đâu.” Ninh Thương Vũ nói.
Khi bị hỏi có muốn ôm ngủ không, Lâm Trĩ Thủy hơi do dự vài giây, rồi mới bước lại gần anh, cúi mắt nhìn qua ánh sáng màn hình, sau đó mới yên tâm. Cô bị anh kéo ngồi vào lòng, trông chẳng khác nào một búp bê nhỏ đến nũng nịu đòi dỗ ngủ, cũng không hề kháng cự.
Dáng anh có phần lười nhác, đôi mắt màu hổ phách vẫn hướng về màn hình, nhưng bàn tay lại không chút khách khí luồn vào trong váy ngủ của cô, giống như lần trước, nhẹ nhàng x.oa nắn.
Lâm Trĩ Thủy từ lạ lẫm lúc đầu đến dần quen với nhiệt độ cơ thể anh. Dù có chút nóng nhưng cô vẫn chịu được, chỉ là khi ngón tay thon dài của anh chạm vào nơi nhạy cảm hơn cả nốt ruồi son ở đuôi mắt cô, cô lại không thể kiềm chế được mà run rẩy.
Mỗi khi cô có ý muốn né tránh, Ninh Thương Vũ lại nghiêng mắt nhìn sang, giọng nói mang ý cười mơ hồ: “Trốn cái gì? Vừa sợ vừa đòi anh dỗ ngủ, tâm tư của em càng lúc càng khó đoán đấy, cô Lâm.”
Lâm Trĩ Thủy có hơi căng thẳng, nhưng trong lòng thật ra không như anh trêu chọc. Cô muốn hỏi, môi đã khẽ mở, nhưng chợt nhớ ra cuộc họp vẫn chưa kết thúc, nên chủ động ghé sát tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay anh tiêm thuốc chưa?”
“Em muốn giúp à?” Ninh Thương Vũ hỏi rất thẳng.
Lâm Trĩ Thủy nói như sợ bị nghe lén, còn anh thì hoàn toàn không kiêng dè gì về âm lượng, khiến cô càng thêm bối rối, mồ hôi lạnh rịn ra. Cô dùng đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mu bàn tay dài và chắc khỏe của anh đầy bất mãn.
Thấy cô mím môi không nói, ánh mắt mang chút xấu hổ, Ninh Thương Vũ liền thản nhiên chuyển chủ đề: “Bộ tài liệu hướng dẫn đó, em chọn đến đâu rồi?”
Sau đó, anh cúi đầu sát hơn một chút, hơi thở nóng rực như chạm vào vành tai cô: “Là chọn không được cái nào vừa ý, hay là em muốn anh thử hết từng kiểu một?”
Mặt Lâm Trĩ Thủy nóng bừng lên, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh.
Hàng mi cô khẽ cụp, bàn tay đưa lên bịt miệng anh lại, ban đầu là để ngăn không cho anh tiếp tục nói những lời khiến người ta đỏ mặt, nhưng dần dần, cô lại tò mò mà lần theo đường nét gương mặt anh. Cô vén tóc anh ra sau, để lộ rõ vầng trán và sống mũi sắc nét.
Từng chút một, đầu ngón tay Lâm Trĩ Thủy chạm vào sống mũi cao thẳng của anh.
Rất thẳng.
Khi lướt qua đó, làn da trắng ngần của cô như cảm nhận được sự tê dại mơ hồ.
Trí nhớ của cô quá tốt, không khỏi nhớ lại một cảnh thoáng qua trong bộ tài liệu kia, liền lỡ miệng thốt lên: “Em không cần cái kia, em muốn cái này…”
Ninh Thương Vũ dường như rất kiên nhẫn chơi trò này với cô, ánh mắt hổ phách nhìn chăm chú vào cô, dần bị ánh đèn vàng nhạt nơi bàn sách làm tan chảy như mật.
Còn Lâm Trĩ Thủy, giọng nói khe khẽ mang theo hơi ẩm, chỉ thì thầm ra hai chữ cuối cùng: “…mài em.”