Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 61

Ninh Thương Vũ không trả lời cô ngay lập tức.

Đột nhiên, bàn tay anh vòng ra sau, áp xuống sau gáy cô, ánh mắt màu hổ phách trầm lặng nhìn thẳng vào từng biểu cảm của cô. Ngay sau đó, anh cúi xuống, hôn lên môi cô, từng chút một, mỗi lúc một sâu hơn, khiến hơi thở giao hòa, thân mật đến nghẹt thở. Trái tim Lâm Trĩ Thủy như bị dẫn dắt theo từng nhịp chạm ấy…

Không cách nào tránh khỏi sức hút mãnh liệt chết người ấy.

Khi anh buông ra, tay cũng thuận thế trượt xuống lưng, kéo cô từ ghế sofa xuống, im lặng để cô quỳ gối trên tấm thảm mềm.

Áp lực quen thuộc và mạnh mẽ ấy vẫn bủa vây lấy cô, khi đầu gối trắng mịn chạm vào mặt thảm, eo cũng vô thức tựa vào mép sofa mềm mại, sau lưng cô là lồng ng.ực của Ninh Thương Vũ.

Anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng nhẹ lướt qua làn da mịn màng sau cổ cô, khẽ hít lấy mùi hương quen thuộc: “Em có biết mình đang nói gì không?”

Một câu nói bất ngờ khiến sự tập trung của Lâm Trĩ Thủy lập tức quay trở về, giọng cô khẽ khàng: “Em biết. Anh muốn đưa cái tên nhà họ Ninh vang danh khắp bản đồ hàng hải Thái Bình Dương. Đây là chiến lược thương mại lớn *****ên của anh kể từ khi tiếp quản. Dự án cảng Chu Long chỉ là món khai vị, thực tế là anh muốn thâu tóm toàn bộ…”

Cô ngừng lại vài giây, là bởi vì ngay sau đó, Ninh Thương Vũ giống như mãnh thú đánh dấu lãnh địa, dùng răng cắn lên phần da trắng muốt sau cổ cô.

Mùi hương gỗ thông lạnh nồng đượm lan toả giữa hai người.

Ninh Thương Vũ là kiểu kẻ săn mồi đỉnh cao với khao khát kiểm soát tuyệt đối, không chấp nhận bất kỳ điều gì vượt khỏi vòng quyền lực của mình. Với ván cờ đặt nặng lợi ích hơn tình cảm ấy, từ những thông tin mật mà mình biết, Lâm Trĩ Thủy đã đoán ra được phần nào…

Anh định dùng danh nghĩa cá nhân để thâu tóm cảng hòng xoá nhòa hoàn toàn địa vị tôn nghiêm của Ninh Huy Chiếu tại nhà cũ. Và không chỉ dừng lại ở một cái cảng—có nghĩa là, khối tài sản của anh không thể đo đếm được, toàn bộ đều đặt cược vào chuỗi sinh thái hàng hải mà anh đích thân tạo dựng này.

Lâm Trĩ Thủy còn đoán rằng, nền tảng trăm năm của nhà họ Bùi cũng nằm trong tính toán của anh.

“Ván cờ này… anh đặt cược quá lớn.” Hơi thở cô ngày càng dồn dập, đầu gối suýt nữa không giữ nổi, nghiêng mặt đi, ánh mắt lóe lên vẻ yếu mềm, lặng lẽ cầu xin anh đừng quá mạnh, rồi khẽ nói tiếp: “Anh phải thắng. Phải khiến những dòng họ sống nhờ ông nội cũng cúi đầu thuần phục anh – người thừa kế mới. Ninh Duy Vũ chỉ là một quân cờ, cậu ta nuôi tham vọng đoạt quyền, tiếp tục ganh đua với anh, lấy thân phận con riêng ra để lợi dụng sự mềm lòng của ông nội, còn anh thì chẳng hề bận tâm.”

Ninh Thương Vũ lặng lẽ chờ cô nói xong, khoé môi cong lên, từ cần cổ sau chậm rãi hôn xuống đến hõm xương quai xanh mềm mại: “Tiếp tục đi.”

Tiếng của Lâm Trĩ Thủy vang lên từ nơi ấy, chưa kịp chạm vào không khí đã như bị anh cảm nhận được.

Sự bá đạo của anh lúc này đã đạt đến cực điểm.

Cô nằm sấp mềm yếu trên sofa rộng lớn, để lộ tấm lưng trắng ngần, cổ tay vắt hờ trên thành ghế, còn anh—chuẩn xác mà tìm được tư thế phù hợp nhất.

Không ít lần, khi làn váy lụa óng ánh của cô như tan vào chiếc quần âu đen sắc nét của anh, vùng eo rắn rỏi kia dồn nén đầy sức mạnh, chỉ muốn đi thật sâu, đến tận cùng.

Một lúc lâu sau, Lâm Trĩ Thủy mới có thể cất lời, giọng khàn khàn: “Anh không quan tâm đến Ninh Duy Vũ, ông nội vì tình thân mà muốn giữ danh phận cho cậu ta… Thương Vũ, em muốn cùng anh đánh ván cờ này.”

Hàng mi ướt đẫm của cô khẽ nâng lên, ánh mắt trong suốt hướng về khuôn mặt sắc sảo của anh, nói: “Anh có đại cục của riêng mình. Ninh Duy Vũ chưa đủ tư cách để khiến anh đích thân ra mặt… Vụ này, cần một người mang danh nghĩa chính thống của nhà họ Ninh đứng ra xử lý. Em có thể.”

“Xin anh hãy tin em.” Giọng Lâm Trĩ Thủy rất nhỏ nhưng đầy kiên định, rồi nhanh chóng bị thanh âm khác nhấn chìm, nhưng trong khoé môi vẫn thốt lấy câu ấy.

Đến khi gần bật khóc, Ninh Thương Vũ mới cúi đầu xuống, ánh mắt trầm lặng sâu thẳm, dừng lại trên gương mặt yếu đuối, mong manh của người con gái.

Từ lần đầu gặp nhau, cô đã mang một vẻ cảnh giác với thế giới tàn khốc này—như thể vẫn sống trong tháp ngọc ngà. Bây giờ đã trưởng thành hơn, nhưng vẫn giữ trái tim trong sáng như pha lê.

Bên ngoài, ánh mặt trời dần ngoi lên khỏi tầng mây, rọi xuống giữa hai người. Một lúc lâu sau, Ninh Thương Vũ mới từ từ thu tay khỏi cơ thể cô, đứng dậy, ngược sáng, gương mặt lặng lẽ như hoà cùng ánh nắng.

Chiếc váy nơi eo Lâm Trĩ Thủy không còn bị cản trở, lập tức rủ xuống quanh mắt cá chân. Anh không giải toả, nên xung quanh vẫn còn vương vãi sự hỗn loạn trong trẻo. Chỉ riêng đôi chân cô, vẫn còn lưu lại dấu vết chưa khô hẳn.

Cô không thể đứng dậy ngay, vài giây sau, vẫn là Ninh Thương Vũ bế cô từ thảm lên, bế về lầu trên. Hai người sát gần nhau tới mức, như thể tiếng tim đập cũng hoà làm một.

Giữa bóng nắng chiếu qua hàng mi, lông mày cô càng thêm phần dịu dàng, ánh mắt chan chứa nhìn anh: “Ninh Thương Vũ.”

Ánh nhìn ấy thuần khiết đến nỗi khiến người ta chẳng thể lảng tránh, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, không chịu buông: “Hãy đồng ý với em.”

Ninh Thương Vũ sải bước vào phòng tắm, đặt cô lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch bóng loáng, lấy khăn tắm trắng, đồng thời vén váy dài của cô lên. Lớp vải mềm mại thấm đẫm nhiệt độ của anh, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Có chuyện gì, em cứ bảo Ninh Trác Vũ làm là được.”

Giao cho một người em trai hỗ trợ—nghĩa là anh đã đồng ý rồi.

Nụ cười của Lâm Trĩ Thủy lan từ khóe mắt xuống tận môi, khi được lau sạch rồi, cô chủ động nhấc đầu gối trắng mịn lên, móc vào người anh, giọng nũng nịu lấp lánh như ánh nắng: “Vừa nãy ở phòng khách…”

“Ừm?”

“Mấy lần anh đều chạm vào bụng em rồi.”

“Em không thoải mái à?”

Ninh Thương Vũ thẳng thắn quá mức, khiến mặt cô đỏ bừng. Nhưng rồi lại nghĩ, con gái đang yêu thường dễ yếu lòng như thế, mà ai bảo ba hồn bảy vía của cô giờ đều bị người đàn ông này chiếm trọn. Cô hơi nghiêng người, đặt cằm lên ngực anh, nói nhỏ: “Thấy thoải mái chứ. Nhưng hai lần này anh đều… từ phía sau… ừm, phải nói sao nhỉ, em vẫn thích đối mặt hơn, để được nhìn vào mắt anh.”

Cô đã sớm nhận ra ánh mắt của Ninh Thương Vũ rất dễ cuốn hút, trong những khoảnh khắc đặc biệt, đôi đồng tử ấy dường như mang sắc vàng óng ánh như hổ phách đang tan chảy. Bị anh nhìn như vậy, cảm giác như lửa rơi xuống mặt hồ, khiến cô bất giác nổi lên những gợn sóng trong veo.

Căn bản không cần Ninh Thương Vũ làm gì, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến tim cô sôi sục.

Lâm Trĩ Thủy luôn là người bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ rõ ràng, giọng nói dịu dàng nhưng đầy chắc chắn, nói với anh: “Lần sau nếu anh lại chạm vào bụng em, làm ơn, hãy đối diện nhé.”

Ninh Thương Vũ không trả lời, nhưng nơi ngực anh, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ mà gò má cô đang tựa vào, đã sớm bộc lộ cảm xúc. Ánh mắt anh cũng dần dần dịu lại: “Ừ.”

Lâm Trĩ Thủy tôn trọng sự kín đáo trong con người anh, không truy hỏi lý do vì sao anh lại chọn phía sau, vì sao không để cô nhìn thấy ánh mắt anh lúc đó.

Cô chỉ nghĩ rằng, dù cho Ninh Thương Vũ đầy quyền lực đến đâu, thì trái tim vẫn là máu thịt. Ở bên nhà cũ, Ninh Huy Chiếu trao quyền lực tối thượng cho anh thừa kế, nhưng tình yêu, lại dành cho Ninh Duy Vũ.

Ninh Thương Vũ thật sự không để tâm sao?

Lâm Trĩ Thủy cho rằng “không cần” và “không được cho” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Dù trong tư duy của người đứng đầu như Ninh Huy Chiếu, có lẽ luôn cho rằng người thừa kế gia tộc không nên bị tình cảm ràng buộc, nhưng cách ông thiên vị vẫn là bất công với Ninh Thương Vũ.

Từ nhỏ, khi còn sống trong nhà, Lâm Trĩ Thủy đã chứng kiến rõ cách Thịnh Minh Anh phân chia tài nguyên giữa cô và chị gái.

Thịnh Minh Anh chưa bao giờ vì cô yếu đuối, là đứa trẻ mồ côi cha từ khi còn trong bụng mẹ, từ nhỏ đã không có ngày nào được cha bảo vệ, mất đi sức khỏe và tự do, mà mù quáng thiên vị cô.

Lâm Hy Quang là chị, cũng đã mất đi người cha yêu thương mình suốt bao năm. Chị cô cũng đau đớn, cũng cần được yêu thương.

Thịnh Minh Anh từng dạy cô khi còn rất nhỏ: “Con là một đứa trẻ rất tuyệt vời. Con và chị đều có điểm mạnh riêng, đừng thấy mình đáng thương, cũng đừng ganh tị với sự mạnh mẽ của chị.”

Lâm Trĩ Thủy chưa từng thấy mình đáng thương, cũng không hề thương hại Ninh Thương Vũ.

Cô chỉ đơn thuần là yêu anh, không xen lẫn bất kỳ tính toán nào. Từ tận đáy lòng, cô muốn dốc sức mình vì anh.

Đồng thời, Lâm Trĩ Thủy cũng hiểu rất rõ, Ninh Thương Vũ là một thương nhân thượng hạng, chiến lược là ưu tiên hàng đầu, tình cảm xếp sau. Anh đến xử lý chuyện Ninh Duy Vũ bị gài bẫy tuyệt đối không phải vì thương hại tình cảnh của Bùi Quan Nhược.

Nếu phải ra tay, thì nên để cô làm, ít nhất cũng trong giới hạn không tổn hại đến lợi ích của nhà họ Ninh.

Lâm Trĩ Thủy muốn để lại cho Bùi Quan Nhược – người đã dấn thân vào cuộc chiến này – một đường lui.

Hôm đó, việc Bùi Quan Nhược báo án lập tức lan truyền khắp giới truyền thông quốc tế, gây chấn động mạnh mẽ. Bằng chứng cô công khai với bên ngoài vô cùng đầy đủ. Buổi chiều, toàn bộ hồ sơ được gửi tới bàn làm việc của Lâm Trĩ Thủy.

Trong phòng làm việc rộng rãi và sáng sủa.

Ninh Trác Vũ ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế bành đối diện, ngón tay dài xoay xoay cây bút máy. Đợi cô xem xong, cậu ta cười cợt, giọng nói lười biếng: “Chiều nay lão già Bùi Đức Nghĩa kia chắc sẽ vừa khóc vừa mở họp báo, tuyên bố xét xử tội trạng của Ninh Duy Vũ…”

Lâm Trĩ Thủy không vội lên tiếng, ngón tay nhẹ lướt qua màn hình máy tính bảng, xem từng đoạn video, từng tấm ảnh, rồi bấm mở đoạn Bùi Quan Nhược mình đầy thương tích ngồi trên giường bệnh, đối diện với cánh phóng viên, trả lời phỏng vấn.

Cô ấy nói, Ninh Duy Vũ đã lấy lý do bàn chuyện hợp tác giữa hai nhà trong dự án thu mua lại cảng để lừa cô ấy tới khách sạn.

Sau đó, có lý do hợp lý để cô bước vào phòng, và rồi—vào trong rồi—anh ta không nhắc tới hợp tác gì cả, mà lập tức ra tay…

Lâm Trĩ Thủy dừng video lại, mở các bức ảnh cận cảnh: sau khi báo án, Bùi Quan Nhược được đưa đến bệnh viện trong tình trạng bị thương. Trên da thịt lộ rõ dấu vết bị bóp chặt và cắn, ngoài ra, y tá còn lấy ra được từ trong cơ thể cô một chiếc nhẫn bạc – vật mà Ninh Duy Vũ luôn đeo bên người.

Cộng thêm chứng cứ còn sót lại trên chiếc giường đôi trong phòng khách sạn, không bị tiêu hủy.

Vật chứng, nhân chứng đều đầy đủ, động cơ gây án rõ ràng. Nhà họ Bùi đã tính toán kỹ lưỡng, nhắm thẳng vào mục tiêu kéo Ninh Duy Vũ rời khỏi bàn đàm phán. Trước sóng gió dư luận, họ kiên quyết theo kiện đến cùng, yêu cầu nhà họ Ninh cử người đứng ra công khai thừa nhận lỗi lầm và xin lỗi.

Ninh Trác Vũ nhướn mày, nhìn khuôn mặt nghiêng trầm lặng của Lâm Trĩ Thủy: “Nếu chị định ra mặt xin lỗi cái lão già đó, thì tôi không đi cùng đâu nhé.”

Cậu ta ngạo mạn tới cực điểm. Một người từ trước đến nay chỉ xuất hiện trên các bản tin kinh tế chính trị, làm sao có thể chen vào những scandal tình ái để cúi đầu xin lỗi thay người khác.

Lâm Trĩ Thủy ngẩng đầu: “Bùi Dận muốn chơi chiến trận dư luận, vậy thì chúng ta theo tới cùng. Ai thắng ai thua, còn chưa biết đâu.”

Cô bảo Ninh Trác Vũ sắp xếp luật sư công bố một bản tuyên bố phản hồi về vụ án. Ngoài ra, cô lại phân công Ninh Thư Vũ – người rảnh rỗi không có việc gì làm nhưng lại cực kỳ thích tám chuyện – đi tìm vài cơ quan truyền thông, thêm mắm dặm muối vào hình tượng “người cha từ bi vĩ đại” của Bùi Dận.

Ninh Thư Vũ là người có mối quan hệ cực kỳ rộng rãi trong giới thiếu gia con nhà giàu chỉ biết ăn chơi. Nói trắng ra, đám người này ngoài việc chẳng có thành tựu gì cho gia tộc, thì lại có các mối quan hệ cực kỳ rộng rãi, giao thiệp với đủ mọi tầng lớp bên ngoài.

Ninh Thư Vũ giống hệt một chiếc loa nhỏ rộn ràng và đầy nhiệt huyết. Nghe theo lời căn dặn của Lâm Trĩ Thủy, ban đầu cậu ta tâng Bùi Dận lên tận trên mây với hình ảnh người cha hiền từ, sau đó lại tung ra hàng loạt tin đồn tiêu cực về mục đích thật sự của nhà họ Bùi khi nuôi dưỡng con riêng.

Rốt cuộc là Ninh Duy Vũ vì sắc mà động lòng với Bùi Quan Nhược.

Hay là Bùi Dận giả nhân giả nghĩa, lợi dụng tình cha con để đẩy con gái riêng vào cạm bẫy, âm mưu hãm hại người giới quyền quý?

Trong chốc lát, toàn bộ câu chuyện trở thành đề tài bàn tán sôi nổi cả trong lẫn ngoài giới.

Với tư cách là một ông trùm thương trường tham lam và tinh ranh, Bùi Dận nhanh chóng nhận ra luồng dư luận đang chuyển hướng. Vốn dĩ mọi chuyện là về bê bối tình d.ục của nhà họ Ninh, sao giờ lại biến thành phiên toà dư luận xét xử đạo đức riêng tư của nhà họ Bùi?

Ngay sau đó, ông ta cho người điều tra, và phát hiện tất cả đều là một tay Lâm Trĩ Thủy giật dây phía sau.

Lâm Trĩ Thủy – người phụ nữ từng bị ông ta coi thường, đánh giá thấp – lại chính là chủ mẫu thực sự đang thao túng cục diện.

Ngày hôm sau, cô lập tức đứng trước truyền thông công khai phát biểu: cô không có quyền phán xét ai có tội, và tin rằng một người như ông Bùi – người sở hữu ba vợ bốn thiếp, con riêng đếm không xuể – cũng vậy. Khi vụ án chưa có kết luận rõ ràng, Ninh Duy Vũ là vô tội.

Chỉ với một câu “Ninh Duy Vũ vô tội”, cô đã đập tan mọi nỗ lực của nhà họ Bùi trong việc công bố bằng chứng, cố tình bỏ qua quy trình pháp lý để kết tội cậu ta trước dư luận.

Cuộc chiến truyền thông, vì thế mà đột ngột bị chấm dứt.

Bùi Dận hiểu rất rõ.

Chỉ cần ông ta dám tung thêm một bằng chứng, Lâm Trĩ Thủy sẽ ngay lập tức đáp trả bằng một vụ bê bối tình ái “giải cứu người đẹp” nào đó của ông ta.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, việc Lâm Trĩ Thủy công khai đối đầu với nhà họ Bùi ở Thâm Thành đã trở thành tin nóng lan đến tận cảng khu. Ai nấy đều kinh ngạc xen lẫn tò mò – thì ra cô con gái út nhà họ Lâm, bao năm không bước chân ra khỏi cửa, cũng chẳng phải loại người chỉ biết tụng kinh niệm Phật mà lớn lên.

Cô cực kỳ giỏi kiểu học “ăn miếng trả miếng”, chỉ cần Bùi Dận sơ hở, cô sẽ không ngần ngại đốt cháy cả nhà họ Bùi. Cuối cùng, ông ta buộc phải đòi xét xử công khai, muốn dùng phiên tòa để đối đầu với Lâm Trĩ Thủy – người có tài ăn nói lẫn lý lẽ sắc bén.

“Vụ này bị đưa ra xét xử công khai, lão ta đúng là chẳng để cho con gái mình chút thể diện nào.” Ninh Trác Vũ lại đến nhà, báo cho cô tin tức mới nhất.

Lâm Trĩ Thủy khoác chiếc chăn len dài phủ kín vai, đứng trước cửa sổ sát đất tắm nắng. Trời đã sang cuối thu, tiết trời trở lạnh khiến cô càng thích đứng ở những nơi có ánh sáng. Mãi sau cô mới lên tiếng: “Muốn khởi kiện thì không thể bỏ qua Bùi Quan Nhược.”

Bùi Quan Nhược đứng ra tố cáo Ninh Duy Vũ trước toà, chẳng khác nào tự lột đồ trước bàn dân thiên hạ, không khác gì một sự sỉ nhục.

Nhưng cô vẫn cố chấp không quay đầu lại.

Lâm Trĩ Thủy hiện tại đã hoàn toàn không thể liên lạc được với cô ấy nữa. Đến nước này, chỉ còn cách cắt đứt tình cảm. Mối quan hệ giữa hai người, nếu bị Bùi Dận phát hiện và lợi dụng, sẽ chỉ càng khiến Bùi Quan Nhược nguy hiểm hơn.

Lúc này, Lâm Trĩ Thủy đã thực sự cảm nhận được vì sao những người nắm đại cục luôn phải giấu kín tâm tư, không để ai phát hiện dù chỉ một chút xíu.

Ngay cả trước mặt luật sư, cô cũng không thể để lộ chút xíu mềm lòng nào với Bùi Quan Nhược. Cô phải giữ chặt lớp mặt nạ lạnh lùng, xinh đẹp ấy, đặt lợi ích của nhà họ Ninh lên trên hết.

Nói chuyện với Ninh Trác Vũ xong, ngoài trời cũng dần tắt nắng, bóng chiều rơi xuống không một vệt.

Lâm Trĩ Thủy ngồi lại trên sofa, sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, cho đến khi cánh cửa thư phòng lại được mở ra, mới khiến dòng suy nghĩ trong cô chững lại.

Cô thấy là Ninh Thương Vũ đã trở về, liền chủ động chui ra khỏi chăn len, đưa tay về phía anh đòi bế.

Đã sang cuối thu rồi, vest của Ninh Thương Vũ vẫn may bằng chất vải mỏng, thân nhiệt anh thì như thường lệ vẫn nóng rực. Anh nhẹ nhàng vươn tay bế cô lên: “Trác Vũ mới đi không lâu?”

Dù đã giao toàn quyền xử lý vụ kiện cho Lâm Trĩ Thủy, nhưng từng hành động hàng ngày của cô, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Lâm Trĩ Thủy gật đầu, thấy mình được bế xuống lầu ăn tối. Dù thật ra chẳng có chút khẩu vị nào, cô vẫn mím môi nói: “Vâng, chân cậu ta dài, đi nhanh. Nếu không thì cũng có thể ở lại ăn với anh rồi.”

“Vậy em liền không muốn ăn cùng nữa?” Ninh Thương Vũ thay cô nói ra ý ngầm trong câu nói kia, rồi bế cô đi vào phòng ăn ánh đèn lộng lẫy, ngồi xuống chiếc ghế chủ vị.

Bữa tối mà quản gia chuẩn bị đều dựa theo khẩu vị của cô khi còn ở khu cảng, từng món đều tươm tất, mùi vị hoàn hảo, nhưng vẫn không thể khơi dậy vị giác nơi cô có chút nào.

Cô ngồi bất động, giống hệt một đứa trẻ đang trong giai đoạn chán ăn.

Ninh Thương Vũ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên má cô, da cô mịn đến nỗi chỉ cần cọ nhẹ cũng hằn lên dấu vết, anh vừa chạm một chút, làn da đã ửng đỏ, “Ăn cơm đi.”

“Còn nóng quá, sẽ bỏng lưỡi em.” Cô kiếm cớ, rồi nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh, mùi hương ngọt ngào hoà quyện xung quanh, cô ghé sát tai anh thì thầm: “Hay là…anh thổi nguội giúp em trước?”

Ninh Thương Vũ bất ngờ véo cô một cái, nhưng lần này không phải là má. Hơn nữa, ngón trỏ và ngón giữa của anh còn đeo nhẫn kim loại, cảm giác va chạm đầy nguy hiểm khiến cô giật mình run rẩy.

Anh nói: “Trong lòng em có quá nhiều phiền nhiễu, có cần anh đả thông giúp một chút không?”

Lâm Trĩ Thủy thừa nhận dạo gần đây vì vụ án mà cô có phần ăn ngủ không điều độ, chủ yếu là do tâm trí cứ mải miết suy nghĩ, nên rất dễ quên mất bản thân.

Cô nghĩ, với địa vị như Ninh Thương Vũ, lẽ ra anh nên hiểu và thông cảm cho tâm trạng của cô mới phải.

Nào ngờ, ham m.uốn kiểm soát quá mức của anh đã vươn tới cả thế giới tinh thần của cô. Không chỉ giữ lấy thân thể cô, mà ngay cả cái dạ dày của cô anh cũng không tha. Chỉ cần ăn ít đi một chút, anh đều có lý do để trừng phạt.

Đã lâu rồi Lâm Trĩ Thủy không bị đánh vào mông.

Tối nay lại không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, hơn nữa còn đúng lúc ngồi trên đùi anh—chẳng khác nào ngây thơ tự dâng đến tay.

Cô bị anh ép quay người lại, nằm úp xuống, lưng hướng lên trần nhà. Cùng với từng tiếng vỗ không chút nể tình vang lên, đến cuối cùng, Lâm Trĩ Thủy giống như một chú cừu non yếu ớt bị mưa tạt ướt đẫm. Tức quá, cô dùng cái trán mềm mại của mình húc nhẹ vào phần cơ bụng rắn chắc dưới lớp âu phục cao cấp của anh: “Tối nay em cũng sẽ đánh anh vài cái!”

Chẳng bao lâu, cô lại đổi lời: “Đánh chồng nhỏ của em vài cái.”

Ninh Thương Vũ lặp lại biệt danh đó bằng chất giọng chậm rãi, hỏi lại: “Chồng nhỏ đã phạm tội gì mà em muốn đánh?”

“Lúc nào cũng ra oai với cái bụng em, chẳng nghe lời gì cả.” Lâm Trĩ Thủy mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn anh không chớp. Đúng lúc đang úp người sát vào bộ vest của anh, cô liền mở miệng, như để trả thù, cắn mạnh một cái lên lớp vải lụa mỏng manh.

Đường nét nổi bật nơi ấy vốn đã nguy hiểm, nhất là khi ở gần cô, lại càng thêm rõ ràng.

Lâm Trĩ Thủy lấy khí thế như khi ăn bánh kem, cắn thật sâu, mà Ninh Thương Vũ lại vô cùng bao dung, phối hợp bằng cách dùng hai ngón tay thon dài nhấc gáy cô. Cùng với tiếng khóa kéo rơi xuống sàn…

Ninh Thương Vũ ngả người tựa vào lưng ghế, thân hình lười biếng nhưng không mất đi sự uy nghiêm, lại tiếp tục giữ lấy cô. Trong căn phòng ăn rộng rãi sáng sủa, im lặng đến mức chỉ còn tiếng nuốt nhẹ và êm như gió thoảng mỗi khi Lâm Trĩ Thủy đưa thức ăn vào miệng.

Cô ăn sạch chiếc bánh kem, cả quả anh đào đỏ sẫm duy nhất ở trên cùng, nơi khóe môi còn vương lại chút vụn ngọt ngào.

“Giờ thì no rồi chứ?” Ninh Thương Vũ dùng ngón tay dài giữ lấy cằm nhỏ nhắn của Lâm Trĩ Thủy, cẩn thận dùng khăn giấy lau đi gương mặt xinh xắn đã bị bôi lem của cô. Đúng lúc mắt anh lướt qua nốt ruồi nơi đuôi mắt cô, vừa bị dây vào một vết nhỏ, động tác khựng lại nửa giây, sau đó mới dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, chậm rãi xóa đi.

Lâm Trĩ Thủy mở to mắt một cách đầy vô tội, *****ên hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành đã lâu mới có lại, rồi theo bản năng mím mím đầu lưỡi đỏ rực của mình. Lúc này, đúng là đã ăn no, hoàn toàn có thể bỏ qua bữa tối.

Đột nhiên cô giận dỗi, không nói một lời. Lặng lẽ liếc nhìn Ninh Thương Vũ, rồi chủ động quay về ghế của mình, cúi đầu xuống, từ tốn nâng tay, đưa thìa lên miệng húp từng ngụm canh trước mặt.

Nuốt xuống rồi, cũng tiện làm loãng đi dư vị của Ninh Thương Vũ trong miệng.

Tác giả có lời muốn nói:

Cừu nhỏ: “Em vốn ăn chay, nhưng có một con sư tử lại thích đút cho em từng miếng thịt to, nên em… sắp thành người xấu rồi!”

Bình Luận (0)
Comment