Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 71

Lâm Trĩ Thủy đã quá quen thuộc với cảm giác này rồi.

Đứng trước Ninh Thương Vũ – người không chỉ cao lớn mà còn mạnh mẽ hơn cô rất nhiều – cô chẳng có cơ hội nào để nhìn xuống chân, càng đừng nói đến chuyện dùng cơ thể nhỏ nhắn này để chống lại sự va chạm từ anh.

Thắt lưng bị cánh tay anh ôm chặt, mạnh mẽ kéo sát vào ngực, trong khoảnh khắc, nhịp tim của hai người như thể hoán đổi cho nhau. Lâm Trĩ Thủy ngơ ngẩn mấy giây, nhưng lý trí vẫn giành phần thắng. Cô nói: “Đừng làm vậy.”

Cô muốn tình yêu, nhưng Ninh Thương Vũ lại chẳng cho lấy một chút nào, ngược lại, thứ anh muốn trút lên người cô chỉ toàn là d.ục v.ọng vồ vập.

Cô không cần nữa.

Giọng nói của Lâm Trĩ Thủy nhẹ như lụa nước thượng hạng, mềm mại lướt qua yết hầu anh: “Em muốn gì, trong lòng anh tự cân nhắc đi. Nếu không thể cho, thì cứ tiếp tục cố gắng lấy lòng em như thế này đi. Biết đâu, đợi đến lúc em có nhu cầu s.inh lý, tự khắc sẽ cho anh một cơ hội.”

Còn khi nào mới đến lúc đó, thì chính Lâm Trĩ Thủy cũng không biết. Bởi hiện tại, lòng cô đã phẳng lặng như mặt hồ thu.

Từ chối Ninh Thương Vũ bằng vẻ mặt lãnh đạm xong, cô liền quay về phòng ngủ, mặc kệ anh vẫn ngồi đó trên ghế xoay, còn cả vùng ướt đẫm trên chiếc quần âu, chẳng rõ khi nào mới có thể xẹp xuống.

Đêm đó, cô một mình nằm trên chiếc giường nhung đen rộng lớn. Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cô lờ mờ nhận ra Ninh Thương Vũ có vào phòng. Anh vào phòng tắm trước, xả nước lạnh để giảm bớt nhiệt độ cơ thể đang căng cứng, sau đó nằm bên cô một lúc, vòng tay qua chăn ôm lấy cô từ phía sau.

Rồi anh lại dậy, vào phòng thay đồ, khoác lên người bộ vest ba món rồi rời đi.

Trời sáng hẳn, ánh nắng rọi qua cửa sổ kính sát đất, Lâm Trĩ Thủy nằm nghiêng mở mắt. Vẫn chỉ có mình cô. Cơn trống trải chưa kịp lan tỏa trong lòng, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ.

Cô nhấc đầu dậy, đưa tay lần tìm trên táp đầu giường. Màn hình hiện lên dòng chữ “Ứng Thi Hiền”.

Ứng Thi Hiền là thư ký trưởng của tập đoàn Lâm thị, bình thường trong công việc đều liên hệ với Lâm Hy Quang, rất hiếm khi trực tiếp gọi cho cô, trừ phi có chuyện đặc biệt.

Tối qua, Lâm Trĩ Thủy vốn đã ngủ không yên, tâm trí như rời rạc đâu đó. Cú điện thoại này càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Thế nhưng, những lời tiếp theo của Ứng Thi Hiền khiến cô như không thể thở nổi: “Cô chủ nhỏ, là thế này… Chủ tịch Thịnh đêm qua vừa phẫu thuật cắt bỏ một khối u lành, rủi ro rất thấp, hiện tại đã an toàn rời bàn mổ.”

“Tôi sẽ về ngay với mẹ.” Lâm Trĩ Thủy không hỏi thêm câu nào, cắt ngang lời cô ấy.

Ứng Thi Hiền hơi khựng lại: “Vâng.”

*

Một tuần trước, trong lần khám sức khỏe, Thịnh Minh Anh phát hiện có khối u. Theo bà, ca phẫu thuật này không nghiêm trọng đến mức phải làm phiền hai cô con gái quay về Hương Cảng.

Bà chọn làm tại bệnh viện tư thuộc tập đoàn Lâm thị, điềm nhiên ký tên vào đơn cam kết rồi tự mình vào phòng mổ.

Khi Thịnh Minh Anh được chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh thường để theo dõi, Lâm Trĩ Thủy cũng vội vã tới nơi. Đoạn đường vào bệnh viện khá khó đi, có đoạn còn phải xuống xe đi bộ.

Cô đi giày cao gót không vững, đành tháo giày, bước chân trần trên lớp tuyết mỏng, giữa đường còn ngã một cú. Tới cổng, cô đi thẳng vào thang máy lên tầng bảy của khu nội trú, nhìn chẳng khác gì một con búp bê xinh đẹp nhưng lấm lem.

Ứng Thi Hiền đứng chờ ở hành lang, nhìn thấy cô thì không khỏi sửng sốt.

Chiếc áo khoác dạ của Lâm Trĩ Thủy lấm tấm bám đầy tuyết, vạt váy trắng bên trong lộ ra, cổ chân đã tím tái vì lạnh. Cô như chẳng mảy may để ý, chậm rãi bước đến khu có máy sưởi, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng: “Mẹ tôi sao rồi?”

“Trước khi thuốc mê tan, đã tỉnh một lần, sau đó lại ngủ mê man.” Ứng Thi Hiền đáp.

Lâm Trĩ Thủy khẽ gật đầu, rồi hỏi thêm vài chi tiết nhỏ. Đợi đến khi cơ thể ấm lên, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như lúc mới đến, cô mới đưa tay đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

Phòng rộng rãi và yên tĩnh, Thịnh Minh Anh đang say ngủ, chiếc chăn trắng phủ trên người, trông như một bức tranh nền trắng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của mỹ nhân.

Lâm Trĩ Thủy nín thở nhìn hồi lâu, sợ rằng chỉ cần hít thở mạnh một chút cũng sẽ làm mẹ tỉnh giấc.

Từ khi có ký ức đến giờ, hai chữ “yếu đuối” chưa từng xuất hiện trên người Thịnh Minh Anh. Bà luôn mạnh mẽ nắm quyền, dùng hình tượng lạnh lùng và quyết liệt để đối nhân xử thế.

Dù là bệnh tật, bà cũng lựa chọn âm thầm chịu đựng một mình.

Thần kinh bị ngấm lạnh bên ngoài khiến toàn thân cô đau nhức, mà cũng chẳng biết chỗ nào đau hơn. Cô không giống hồi nhỏ dễ khóc dễ làm nũng nữa, chỉ lặng lẽ bước đến bên giường, cúi người, khẽ đặt má lên mu bàn tay mẹ.

Từ sáng đến chiều, điện thoại cô reo hai lần.

Một lần là Ninh Thương Vũ gọi sau nửa đêm khi anh đi công tác, cô không bắt máy, cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lần thứ hai là Lâm Hy Quang gọi, ý bảo mẹ nên tĩnh dưỡng, việc kinh doanh mảng y tế của nhà họ Lâm tạm thời để cô ấy lo. Còn phần Lâm Trĩ Thủy, chỉ cần ở bệnh viện bên mẹ là được.

Trời ngoài cửa sổ dần tối lại. Thịnh Minh Anh cuối cùng cũng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu. Trong không gian không ánh sáng, bà nhìn thấy đôi mắt trong vắt, u buồn quen thuộc kia – ánh mắt từng nhiều lần hiện về trong giấc mơ lúc nửa đêm. Gần như vô thức, bà thều thào: “Nghiễn Đường…”

“Nghiễn Đường.”

“Con không phải là Nghiễn Đường.” Lâm Trĩ Thủy ngồi cạnh giường, mở mắt nhìn chăm chú khuôn mặt gầy gò vừa tỉnh của mẹ, sau đó nắm lấy bàn tay phải ấm áp của bà, đặt lên trán mình: “Con là con gái mẹ – Thiện Thiện.”

Trong bóng tối, Thịnh Minh Anh lặng người rất lâu, rồi mới dần hồi phục ý thức.

Mạch trên cổ tay bà vẫn đập đều đặn, các chỉ số sinh tồn rất ổn định. Một lúc sau, ngón tay khẽ cử động, như đang vẽ lại, chạm vào đường nét gương mặt Lâm Trĩ Thủy: “Thiện Thiện.”

Lâm Trĩ Thủy khẽ đáp: “Vâng.”

Thịnh Minh Anh hỏi: “Ai gọi con quay về đây?”

“Không ai gọi cả là con tự muốn về nhà.” Lâm Trĩ Thủy vẫn ẩn mình trong bóng tối, cô đã sớm tắt hết đèn trong phòng bệnh, kéo kín rèm cửa, để không ai nhìn thấy chút yếu đuối nào của ai cả. Giọng cô rất bình tĩnh: “Tối qua con ngủ không ngon, cứ có cảm giác lồng ng.ực trống rỗng. Mẹ, sao mẹ bị bệnh lại không nói với con và Tông Tông?”

“Chỉ là tiểu phẫu thôi.”

“Tiểu phẫu là có thể không cần báo một tiếng sao?” Lời vừa dứt, cổ họng Lâm Trĩ Thủy như bị nghẹn lại, nỗi chua xót dâng lên khiến khóe mắt cũng ê ẩm đến mức khó chịu, nhưng may mà không ai nhìn thấy.

Thịnh Minh Anh cũng không nhìn thấy, con gái mình lúc này chật vật chẳng khác gì con búp bê cũ bị vứt bên thùng rác giữa trời tuyết, không ai đoái hoài.

Một lúc sau, Lâm Trĩ Thủy lại nói: “Con không trách mẹ đâu, con biết mẹ cũng không muốn bị bệnh. Phẫu thuật xong rồi thì coi như chuyện đã qua, chúng ta không nhắc lại nữa…”

Không nhắc lại nữa.

Lâm Trĩ Thủy xưa nay nói là làm, rồi tự nhiên hỏi: “Bác sĩ dặn mẹ chưa được ăn uống, chắc sẽ thấy đói hoặc hơi khó chịu phải không ạ?”

Thịnh Minh Anh khẽ lắc đầu. Rõ ràng đã tỉnh táo, cảm giác mệt mỏi và suy yếu cũng tan đi nhiều, khí chất cao quý lạnh lùng của một nữ chủ tịch lại hiện rõ như thường.

Bệnh tật đâu dễ hạ gục được bà.

Lâm Trĩ Thủy lại như một đứa trẻ con, nằm thì thầm bên mép giường kể đủ thứ chuyện, ví dụ như chỗ đỗ trực thăng tư nhân của bệnh viện này không nên đặt gần đây, nên xây lại sân thượng.

Rồi nói, Tông Tông đang đảm đương công việc bên ngoài, tiếp quản hết các hạng mục hợp tác mà công ty đang thương lượng, có cả núi việc đang chờ nên chưa thể đến bệnh viện được.

Thịnh Minh Anh bắt đầu buồn ngủ, ngón tay khẽ chạm vào má cô: “Để mẹ ngủ một lát.”

Lâm Trĩ Thủy mím chặt môi, không nói thêm gì nữa. Đợi đến khi cảm nhận được hơi thở mẹ đã đều đặn và yên bình, cô mới chậm rãi đứng dậy, một tay chống mép giường bước ra ngoài.

Ra đến hành lang, cô đi xa hơn chút, đến một góc yên tĩnh không có y tá trực, rồi ngồi xuống.

Phía ngoài cửa kính là đêm sâu tĩnh mịch, ánh đèn lác đác chiếu sáng một mảng trời.

Lâm Trĩ Thủy lặng lẽ nhìn theo ánh sáng ấy, mặc cho suy nghĩ trong đầu lúc thì hỗn loạn như sôi, lúc lại chậm rãi lắng xuống, cho đến khi cuộc gọi lúc đêm khuya của Ninh Thương Vũ lại một lần nữa khuấy lên những gợn sóng vô hình.

Lần này cô không từ chối mà bắt máy, vừa nhấn nghe, giọng cô đã vang lên: “Em tạm thời chưa về Tứ Thành đâu, mẹ em cần em ở lại.”

Ninh Thương Vũ gọi điện không phải để giục cô về nhà, giọng anh chậm rãi mà bình thản: “Trên đường em bị trượt ngã, vệ sĩ đã thuê phòng ở khách sạn gần đó rồi. Ngoan nào, đi tắm nước nóng đi, thay quần áo bẩn ra.”

Đáng tiếc, đầu óc Lâm Trĩ Thủy lúc này như bị trì trệ, không thể hoàn toàn tiếp nhận được mệnh lệnh của anh.

Ninh Thương Vũ dùng giọng điệu của một người đang ra lệnh.

Hàng mi Lâm Trĩ Thủy dài và cong, cụp xuống che khuất ánh nước lấp lánh trong mắt. Lúc cúi đầu nhìn, cô mới chợt nhận ra tà váy và gấu váy mình dính đầy tuyết bẩn, làn da lạnh ngắt cũng chưa lấy lại được độ ấm.

Thực ra cô không thấy đau khi bị ngã.

Chỉ là lúc ngã xuống, có cảm giác như cả linh hồn bị ném ra khỏi thân xác, cứ bồng bềnh phiêu đãng mãi, không thể nào định thần lại được.

Vệ sĩ Ninh Thương Vũ cử đến đã chờ ở đầu hành lang từ lâu. Còn anh, vẫn chưa hề tắt máy cuộc gọi ấy. Đến khi cô vào phòng khách sạn, cuộc gọi đã chuyển thành video.

Ninh Thương Vũ dừng dở cuộc trao đổi công việc với người khác, bước vào phòng trà, từng bước một ra lệnh cho cô: *****, chỉnh lại nhiệt độ nước cho vừa phải, rồi ngồi vào bồn để làm ấm người.

Lâm Trĩ Thủy làm theo từng bước, nhưng động tác rất chậm, như thể đang cố gắng moi từng chút sức lực để hoàn thành. Khi chân trần dẫm lên chiếc váy vừa cởi bỏ, thân thể trắng ngần tuyệt đẹp hiện ra, từ cổ kéo xuống, lờ mờ hiện những vết răng mờ đỏ mà anh để lại từ trước.

Giây kế tiếp.

Làn hơi nước ấm bốc lên.

Cô ngồi vào trong nước, từng làn hơi dần dần bao phủ qua bờ vai mảnh mai, cả ánh mắt cũng phủ lên một tầng sương mỏng. Ngoài phòng trà, trợ lý kín đáo nhắc nhở: đã đến giờ rồi.

Nhưng Ninh Thương Vũ không bao giờ giục. Anh kiên nhẫn đợi đến khi Lâm Trĩ Thủy ngâm mình đến sắp thiếp đi, đầu gần như sắp trượt khỏi thành bồn, mới khẽ gọi cô: “Thiện Thiện.”

Hàng mi cô run nhẹ theo nhịp mắt khép mở mơ hồ.

Ngay sau đó, nghe thấy giọng Ninh Thương Vũ thấp trầm hỏi: “Em có gì muốn nói với anh không?”

Ánh mắt Lâm Trĩ Thủy như bị giọng nói có ma lực ấy hút vào, qua màn hình, nhìn thẳng vào đôi môi anh đang động đậy. Nhưng lời bật ra không phải là bảo anh bỏ hết công việc bay đến khu cảng, mà chỉ khẽ khàng nói: “Em muốn ở lại bên mẹ.”

Cô muốn ở lại nhà.

Trong suốt một tuần Thịnh Minh Anh nằm viện theo dõi, dù khoảng cách giữa hai người là cả một Thái Bình Dương, Ninh Thương Vũ vẫn gọi video cho cô vào cùng một khung giờ mỗi ngày, nhưng Lâm Trĩ Thủy chưa bao giờ lay chuyển quyết định.

Ninh Thương Vũ cũng không hỏi thêm, nhưng ngày nào cũng gọi.

Ngay cả chuyện đó anh cũng thể hiện bản chất cứng rắn và bức bách của một nhà tư bản: từ cuộc gọi video nửa tiếng thành hai ba tiếng, rồi tiến thêm bước nữa—yêu cầu cô đặt điện thoại ở đầu giường, quay camera về phía mình.

Lâm Trĩ Thủy ngủ một mình, còn anh thì bận làm việc đêm. Thỉnh thoảng, anh lại dừng lại nhìn cô ngủ.

Đến lần thứ hai, cô từ chối thẳng: “Sáng quá, chói mắt, em ngủ không ngon.” Ninh Thương Vũ ngừng lại một chút rồi nói: “Vậy em để ở đầu giường, chỉnh độ sáng màn hình xuống.”

Lâm Trĩ Thủy lại bảo: “Anh lật tài liệu hay tiếng bút cũng làm em khó chịu… tai em nhạy, ngủ cần yên tĩnh tuyệt đối.”

Vẻ mặt cô hết sức chân thành, nói mình là người rất nhạy cảm, yêu cầu chất lượng giấc ngủ cực cao. Lý do chính đáng đó khiến cô hoàn toàn dập tắt mong muốn tiếp tục gọi video của anh.

Hiệu quả rõ rệt. Ba ngày sau, bên anh không còn cuộc gọi nào nữa.

Đến ngày thứ bảy, Thịnh Minh Anh xuất viện.

Lâm Trĩ Thủy lại cùng mẹ quay về nhà họ Lâm. Cô đích thân tìm Tân Tĩnh Huyên xin không ít bài thuốc bồi bổ chính thống, suốt ngày ở trong bếp cùng A Ương và những người khác nấu nướng hết món này đến món khác.

Lúc này, ở Thâm Thành, Bùi Gia Nhân ôn hòa, nhã nhặn gõ cửa nhà họ Lâm.

Thịnh Minh Anh cần được tĩnh dưỡng, Lâm Trĩ Thủy không muốn bất kỳ chuyện gì bên ngoài quấy nhiễu đến bà, vì vậy, cô thay đồ, đến quảng trường gần đó, nơi có tượng điêu khắc ngà voi và đài phun nước, ngồi cho bồ câu ăn.

Mùa đông ở khu cảng không quá lạnh, ánh nắng không quá chói chang rọi xuống rất dễ chịu, Lâm Trĩ Thủy cụp mi, mở túi thức ăn cho bồ câu, lặng lẽ cho chim ăn một lúc.

Bùi Gia Nhân cũng đứng bên cạnh, im lặng nhìn cô. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn luôn dịu dàng của anh ta liền cong lên mỉm cười, giọng nói không phải e ngại chim bồ câu, mà là sợ làm cô giật mình: “Thư ký của Ninh tổng nói Ninh phu nhân vẫn luôn ở khu cảng, nên tôi đến đây.”

Bây giờ Bùi Gia Nhân đã là người đứng đầu nhà họ Bùi, nhưng người thực sự có tiếng nói quyết định phía sau, là Lâm Trĩ Thủy.

Anh ta cư xử nhã nhặn, lý trí, tự mình đặt rõ khoảng cách địa vị cao thấp giữa hai người, không dám vượt giới hạn.

Lâm Trĩ Thủy hiểu rất rõ, đây là quyền lực mà Ninh Thương Vũ đã trao vào tay cô. Đầu ngón tay cô chầm chậm xoa nhè nhẹ túi thức ăn cho chim, mãi sau mới lên tiếng: “Nói tình hình gần đây đi.”

Bùi Gia Nhân nói: “Ninh tổng đã bắt đầu thu mua hầu hết các cảng nằm trong chuỗi nền tảng của nhà họ Bùi. Tôi đã chuyển một nửa số tiền khổng lồ đó ra ngoài để ổn định cuộc sống cho những đứa con ngoài giá thú của nhà họ Bùi. Ai muốn rời khỏi nhà họ Bùi đều có thể nhận được một khoản tài sản để sống yên ổn ngoài xã hội. Ai muốn ở lại thì có thể vào công ty làm việc.”

Anh ta vừa mới lên nắm quyền, lòng người chưa ổn, nên cách trị gia cần có chút nhân từ.

“Còn Bùi Quan Nhược?” Lâm Trĩ Thủy hỏi.

Ánh mắt không biểu cảm của Bùi Gia Nhân rơi vào mắt cô: “Bùi Quan Nhược đã quay lại Thâm Thành, tự mình trả đũa một số cổ đông cấp cao từng thay mặt Bùi Dận làm những chuyện không thể công khai, trong đó có cả người từng sỉ nhục Trần Bảo Thúy. Vụ án của cô ấy chưa kết thúc, nhưng đang mang thai, nên tạm thời được một chút tự do.”

Bùi Quan Nhược rất có thủ đoạn và năng lực, những năm trước khi muốn thoát khỏi nhà họ Bùi, cô ấy đã âm thầm thu thập bằng chứng phạm tội của một số người, định dùng làm điều kiện để đổi lấy tự do.

Trần Bảo Thúy vừa chết, những con bài trong tay lập tức biến thành dao nhọn.

Bùi Quan Nhược làm vậy cũng chỉ là để đòi lại công bằng, Lâm Trĩ Thủy nghe xong, không hề tỏ ý ngăn cản.

Chỉ là, trên tòa án, Bùi Quan Nhược không dám nhìn về phía cô, sau khi được bảo lãnh tại ngoại cũng không dám đến gặp cô. Lâm Trĩ Thủy vẫn giữ im lặng như cũ.

Giữa khoảng lặng ấy, cô lại nhìn Bùi Gia Nhân thêm một lúc, rồi nói: “Tôi hy vọng anh sẽ trở thành một gia chủ tốt.”

Vừa dứt lời, cả đàn chim bồ câu trắng vỗ cánh bay lên giữa không trung, Bùi Gia Nhân đứng giữa bầy chim, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp thuần khiết của cô: “Tôi sẽ cố gắng hết sức…”

Trở thành một người tốt.

Một người tốt được Lâm Trĩ Thủy—người có tấm lòng nhân hậu—chính tay đóng dấu công nhận.

Việc Lâm Trĩ Thủy ở quảng trường đài phun nước cho bồ câu ăn suốt gần hai tiếng cũng được vệ sĩ đi theo ghi lại đầy đủ và báo lại cho Ninh Thương Vũ đang ở một nơi khác, còn gửi kèm cả video.

Hình ảnh cô dưới ánh mặt trời còn tinh khôi hơn cả tượng điêu khắc ngà voi ở trung tâm quảng trường, người qua kẻ lại đều vô thức dừng bước, quay đầu nhìn cô thêm một lần.

Bùi Gia Nhân vẫn luôn ở bên cạnh.

Ninh Thương Vũ bất chợt cảm thấy dáng người mặc vest xám nhạt nơi góc video ấy khá chướng mắt, nhưng nét mặt anh vẫn bình thản, dửng dưng tua đi tua lại đoạn video ba lần.

Dung Già Lễ đã quan sát anh một lúc lâu, tựa vào cửa, khóe miệng nở một nụ cười mà xưa nay chưa từng bố thí cho ai.

Ninh Thương Vũ hơi ngẩng mắt, liếc qua anh ta một giây.

Dung Già Lễ bước tới ngồi xuống sofa phía đối diện, ung dung cất tiếng: “Theo tôi thấy, Lâm Trĩ Thủy chẳng qua chỉ muốn cậu chịu cúi đầu nói một câu ‘anh yêu em’ thôi. Thương Vũ, cậu ngồi bàn đàm phán ở Mỹ, cả trăm tỷ đô cũng dám mở miệng, vậy mà chữ yêu lại khó nói đến thế à?”

Trên bàn đàm phán, Ninh Thương Vũ chơi bao nhiêu ván cờ lớn cũng không hề chớp mắt, là một nhà tư bản lạnh lùng ích kỷ, chỉ riêng tình cảm, là thứ anh hoàn toàn không muốn chạm vào.

Bọn họ quá rõ, cái giá phải trả khi vướng vào tình cảm là gì.

Dung Già Lễ thấy anh một chút lợi ích cũng không chịu nhường, bật cười đầy hàm ý, vẫn giữ dáng vẻ thân thiện mà tốt bụng nhắc nhở: “Cậu cứ thế này, cẩn thận Lâm Trĩ Thủy phủ nhận luôn danh phận hợp pháp của cậu đấy.”

Cô vẫn luôn muốn quay về nhà.

Cô mong ngóng trở lại nhà họ Lâm ở khu cảng, như một con vật nhỏ mềm mại vô tội chạy ra ngoài khám phá thế giới, bị thương chút ít rồi trốn về tổ, không muốn bước ra nữa.

Ninh Thương Vũ theo phản xạ chau mày, đôi lông mày sắc bén nhíu lại, rồi vươn tay định với lấy điếu xì gà trên bàn trà.

Đột nhiên lại bị Dung Già Lễ nghiêm túc ngăn lại, giọng nói rất nhẹ: “Tôi đang chuẩn bị có con, không muốn ngửi chút khói nào.”

“Cậu chuẩn bị từ đầu năm đến giờ à?”

Ninh Thương Vũ chậm rãi tháo khuy tay áo, xắn nhẹ lên để lộ phần cánh tay bên trong xăm một đường nét đen tuyền đơn giản, rồi quay người mở một chai vodka, giọng đều đều mà nghiêm túc: “Là Lộ Tịch bận đóng phim không để ý đến cậu, hay là do cậu yếu thật?”

Dung Già Lễ liếc sang hình xăm của anh, giọng thản nhiên như đáp trả: “Có thể được chuẩn bị có con, cũng còn may mắn hơn so với việc Ninh tổng bây giờ còn không đủ điều kiện để sinh con.”

Người không đủ tư cách ấy, là Ninh Thương Vũ, lập tức uống cạn ly rượu mạnh.

Anh mang trong mình gien di truyền có xu hướng nghiện tình d.ục, gần một tháng nay không hề phát sinh quan hệ với Lâm Trĩ Thủy, chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế để khống chế ham mu.ốn, mà lượng thuốc sử dụng trong thời gian ngắn đã vượt ngưỡng ba tháng.

Bác sĩ đã nhắc đi nhắc lại rằng không được dùng quá liều.

Ninh Thương Vũ vốn kiêu ngạo, xưa nay chẳng bao giờ tuân theo lời khuyên của bác sĩ. Anh lại mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, ngoài Lâm Trĩ Thủy ra, không hề đụng đến bất kỳ ai, không cho bất cứ người nào tới gần.

Chỉ có thể dùng thuốc.

Cách dùng thuốc như liều chết ấy khiến Hề Yến và những người xung quanh đều khiếp sợ.

Ấy vậy mà Ninh Thương Vũ với vẻ cao quý, lạnh nhạt ấy đã sớm ra lệnh cấm miệng cho tất cả những người ở bên cạnh, không một ai dám để lộ tình hình thực tế cho Lâm Trĩ Thủy đang ở khu cảng biết.

Lâm Trĩ Thủy.

Chỉ cần nghĩ đến ba chữ ấy, cơ thể vốn đã tràn đầy sinh lực của anh liền dâng lên một thứ cảm giác khác thường như bị lửa thiêu đốt, nhưng rồi lại nhanh chóng bị mạnh mẽ ép xuống.

Anh cũng không đến mức không thể sống thiếu cô.

Tối hôm đó, cuộc gọi video từ Ninh Thương Vũ vẫn không tới.

Lâm Trĩ Thủy ngồi co mình trong thư phòng đọc báo cáo mùa mới của Viện nghiên cứu san hô, dần dần thấy buồn ngủ. Ở nhà họ Lâm, không có ai ôm cô về phòng, đến mùa đông, bản tính lười biếng của cô lại trỗi dậy, thế là cứ cuộn mình lại nằm ngủ luôn trên sofa.

Bỗng nhiên, một tiếng chuông thông báo từ điện thoại vang lên khiến cô choàng tỉnh khỏi giấc ngủ mơ màng.

Lâm Trĩ Thủy co chân lại, trở mình rồi mới với lấy điện thoại.

Nào ngờ đầu ngón tay vừa chạm vào, màn hình vừa sáng lên, đập vào mắt cô là một tấm ảnh do Ninh Thương Vũ gửi đến.

Trong ảnh.

Phông nền là phòng tắm với hàng cây bách tùng đỏ phía sau, anh vừa đi công tác về, đã tắm rửa xong, thân hình cao lớn khoác áo ngủ nhung đen, dây đai thắt lỏng, ánh đèn sáng phản chiếu rõ phần ngực và cơ bụng săn chắc, đối diện với gương, tự chụp một tấm gửi cho cô.

Lâm Trĩ Thủy không hiểu ý anh là gì.

Cơ bụng đó ngày nào cũng được cô “thưởng thức”, có gì đáng xem nữa?

Cô giờ đã là người phụ nữ trưởng thành, chỉ dửng dưng xóa luôn tin nhắn đó đi.

Sau đó, Lâm Trĩ Thủy lại rúc người trở về sofa, hàng mi dài đen nhánh cụp xuống che đi đôi mắt, trong đầu vẫn còn vương lại hình ảnh tấm ảnh khi nãy.

Thật ra nghĩ kỹ một chút, cô đại khái đã hiểu được ẩn ý của Ninh Thương Vũ.

Anh có một loại ham mu.ốn mãnh liệt đối với cô, không liên quan đến yêu đương hay d.ục v.ọng, mà thuần túy là say mê đến mức ám ảnh con người cô.

Đến nỗi, Ninh Thương Vũ cũng cho rằng, cô nhất định sẽ bị thân thể anh hấp dẫn giống như thế.

Lâm Trĩ Thủy lại phải thừa nhận, ban đầu đúng là vì hấp dẫn thể xác mà cô thích anh, bị hơi thở đầy sức sống và dòng nhiệt độ như chất lỏng từ anh mê hoặc, không cách nào thoát ra được, rồi dần dần yêu thật lòng.

Nhưng Ninh Thương Vũ đúng là xem thường cô quá rồi. Đừng nói là ảnh cơ bụng, ngay cả những bức ảnh đặc tả “chồng nhỏ” to lớn đến kinh người có xuất hiện lần lượt đi nữa, cũng không thể dụ dỗ nổi cô nữa.

Cô chỉ đọc tin nhắn mà không trả lời, thậm chí còn lạnh nhạt thay đổi ghi chú WeChat của Ninh Thương Vũ từ [Đối tượng liên hôn] thành [Tám múi bụng thì ghê gớm lắm à].

Một tiếng sau.

[Tám múi bụng thì ghê gớm lắm à] lại gửi tin nhắn đến.

Lần này là một đoạn video dài vài giây.

Lâm Trĩ Thủy mơ hồ mở lên, phát hiện đó là chiếc áo choàng ngủ lụa trắng của cô, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể phát hiện có một vết ướt rõ ràng chưa kịp khô còn loang lổ trên đó.

Cô dán mắt nhìn một lúc, mặt bắt đầu nóng lên, sự xấu hổ và tức giận hiện rõ trong đôi mắt sạch sẽ như pha lê, cô muốn trách anh vì hành vi xấu xa này, nhưng rồi lại cố nén xuống.

Bây giờ đang chiến tranh lạnh, nếu vì tức giận mà cãi nhau với anh, chẳng khác nào ban thưởng cho anh cả.

Lâm Trĩ Thủy hít sâu mấy lần, tiếp tục đóng vai một người trưởng thành có tâm thế chín chắn, lặng lẽ xóa đoạn video đó đi.

Sau đó, cô lại thay ghi chú Ninh Thương Vũ thành từng chữ một: [Biết bắn thì giỏi lắm à].

[Biết bắn thì giỏi lắm à] không tiếp tục quấy rầy giấc ngủ của cô nữa.

Ngược lại, chính cô lại mơ một giấc mơ mơ hồ.

Giấc mơ ấy rất hỗn loạn, tuyết lớn rơi xuống, nhưng bên ngoài cửa sổ lại là mặt trời rực rỡ treo cao. Ánh nắng xuyên qua khe rèm dày nặng, tầm nhìn của cô dần rõ ràng, nhìn thấy Ninh Thương Vũ đang ngồi bên giường, thong thả đùa nghịch chiếc áo choàng ngủ bằng lụa của cô.

*****ên là chạm vào cổ áo.

Đó là phần gần với làn da trắng nõn bên cổ cô nhất, anh vuốt xuống, để dải lụa quấn quanh, rồi dần dần dùng lớp vải mềm mại như da thịt bọc lấy…

Chiếc áo choàng ngủ bị anh vò đến nhàu nhĩ, vấy bẩn.

Bỗng nhiên—

Đôi mắt màu hổ phách trong giấc mơ của anh quét thẳng về phía cô.

Lâm Trĩ Thủy giật mình tỉnh dậy, bật người ngồi dậy khỏi sofa, hơi thở gấp gáp, sau gáy và lưng ướt đẫm mồ hôi, cả người như một con thú nhỏ ướt sũng và ấm ức.

Tất cả là tại cái video chết tiệt của Ninh Thương Vũ!!!

Cô mới có thể mơ thấy loại giấc mơ khó nói như thế.

May mà cô còn quấn chăn lông khi ngủ, đệm sofa vẫn sạch sẽ. Lâm Trĩ Thủy vừa cử động chân, đã cảm giác được… lượng chất lỏng quá nhiều.

Cô lặng lẽ trở về phòng tắm, dùng làn nước trong sạch gột rửa mọi dấu vết, cuốn trôi cả những ham mu.ốn dành cho Ninh Thương Vũ.

Ban ngày, cô lại đến quảng trường tượng đá trắng ngà để cho bồ câu ăn.

Vẫn là Bùi Gia Nhân đi cùng.

Ranh giới giữa Thâm Thành và khu cảng quá gần, Bùi Gia Nhân qua lại rất thuận tiện, cứ như một tín đồ trung thành nhất, biết dạo này Lâm Trĩ Thủy thích thú với trò này, liền âm thầm chuẩn bị mọi thứ, dẹp sạch mọi nguy hiểm tiềm tàng xung quanh.

Anh ta cướp luôn cả việc của vệ sĩ.

Vì thế mà người đứng đầu nhóm vệ sĩ là Chu Dự không ít lần lén báo cáo với Hề Yến: “Người này quá thực dụng, ngoài mặt thì nho nhã lịch sự, nhưng thực chất cực kỳ thích thể hiện.”

Hề Yến nghĩ, biết làm sao được, ai bảo Lâm Trĩ Thủy cho cậu ta cơ hội thể hiện.

Ba ngày liên tiếp cho bồ câu ăn.

Bùi Gia Nhân cũng ba lần đến khu cảng, chờ đến lúc hoàng hôn buông xuống mới hộ tống cô về nhà an toàn.

Đến ngày thứ tư.

Lâm Trĩ Thủy tiếp tục ôm túi thức ăn thơm phức đến quảng trường, nhưng lần này, trước bức tượng trắng ngà không còn là bóng dáng ôn hòa của Bùi Gia Nhân nữa, mà là một thân ảnh cao lớn tuấn tú với khí thế bức người, nổi bật đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Ninh Thương Vũ đã tới.

Lâm Trĩ Thủy khựng lại, đứng cách anh không xa, ánh mắt bị ánh nắng rọi vào hơi ươn ướt, chỉ cần khẽ chớp nhẹ một cái, nước mắt dường như sẽ lăn ra khỏi mi.

Ninh Thương Vũ nhìn thấy cô, không hề chần chừ nửa giây, lập tức sải bước đi tới.

Thời gian như ngừng trôi.

Đến khi Lâm Trĩ Thủy còn chưa hoàn hồn, anh đã mạnh mẽ kéo cô ôm chặt vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện hai người đang ở nơi công cộng, chỉ cần sơ suất một chút là có thể bị chụp ảnh đăng lên báo.

Anh không cho cô cơ hội né tránh theo bản năng, bàn tay phủ lên làn da mịn như tơ phía sau gáy, môi anh nóng rực, lướt từ môi đến má, vành tai, rồi đến mái tóc đen nhánh, nơi nào cũng lưu lại dấu vết của anh, sau đó lại quay trở lại chỗ ban đầu.

Ninh Thương Vũ bá đạo mà sâu sắc hôn cô một cách nồng nàn đến mức gần như chạm đến cuống họng, giữa những nhịp thở gấp gáp, giọng anh trầm thấp vang lên: “Về nhà với anh, Thiện Thiện.”

Đầu ngón tay Lâm Trĩ Thủy siết chặt túi thức ăn cho bồ câu trong tay, như muốn tự cho mình thêm chút dũng khí, thực ra nếu không phải bị anh ôm chặt lấy, cô đã sớm đứng không vững.

Cô hít thở khẽ khàng, cố nuốt xuống hương thơm nồng nàn từ người anh, đến khi đầu lưỡi tê dại mới cất lời: “Em không muốn quay về bên anh nữa.”

“Ninh Thương Vũ.”

“Nếu anh dám ép em rời đi, em sẽ đưa anh đơn ly hôn.”

“Em nói nghiêm túc đấy.” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách đã khiến cô say mê từ trong mơ đến ngoài đời, giọng nói nhẹ bẫng, tan ra trong tiếng nước róc rách của đài phun nước có tượng đá trắng ngà.

Bình Luận (0)
Comment