Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 73

Cho đến khi bữa sáng kết thúc.

Hai mẹ con cũng không tiếp tục đào sâu vào chuyện hôn nhân thương mại này nữa. Về phần Thịnh Minh Anh, ngay từ đầu bà đã không có ý định gả Lâm Trĩ Thuỷ đến tận nơi xa xôi như Tứ Thành.

Dù gì thì Lâm Hy Quang cũng đã lấy chồng ở vùng sông nước Giang Nam rồi.

Lâm Trĩ Thuỷ, cho dù sau này mối quan hệ với Ninh Thương Vũ trở thành một cặp vợ chồng xa cách điển hình của giới hào môn, thì việc cô muốn ở lại nhà họ Lâm bao lâu cũng chẳng ai ngăn cản.

Thậm chí nhóm A Ương còn mong cô cứ ở lại đây, sống ngay trong tầm mắt họ.

Sau khi Thịnh Minh Anh đến công ty.

Lâm Trĩ Thuỷ từ bàn ăn chuyển lên thư phòng trên lầu. Cô ngồi trên tấm thảm lông cừu, chậm rãi mà thuần thục sắp xếp bàn cờ pha lê, quân cờ phân hai phe trắng đen, hình ngựa, đứng thành đội hình riêng biệt. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào như sợi tơ, khiến chất liệu cờ càng thêm trong suốt, mong manh.

Điện thoại nằm bên váy, là tin nhắn của Bùi Gia Nhân.

Lâm Trĩ Thuỷ thường hay xem rồi không đáp lại.

Trước đây khi đến quảng trường phun nước đặt tượng voi bằng ngà để cho bồ câu trắng ăn, cô ngầm đồng ý để Bùi Gia Nhân đi cùng, chẳng qua chỉ là thả mồi nhử để dụ con sư tử đến mà thôi.

Dạo gần đây, Lâm Trĩ Thuỷ cảm nhận được rõ rệt sự cứng rắn từ phía Ninh Thương Vũ.

Anh nói được làm được. Đã nói sẽ không bao giờ đặt chân tới địa phận khu cảng nữa thì tuyệt đối giữ lời. Dù phải đi công tác khắp nơi trên thế giới, đến cả đường bay của chiếc chuyên cơ Gulfstream G650ER cũng không một lần bay qua bầu trời khu cảng.

Không một lần nào cả.

Ninh Thương Vũ hoàn toàn xoá bỏ khu cảng ra khỏi thế giới quyền lực của mình.

Đến đầu tháng Ba, Lâm Trĩ Thuỷ rời khỏi nhà họ Lâm đi xa một chuyến. Cô đi thay Thịnh Minh Anh dự một buổi tiệc sinh nhật nhỏ nhưng vô cùng trang trọng do người đứng đầu nhà họ Triệu – một đối tác cũ của nhà họ Lâm – tổ chức.

Buổi tiệc được tổ chức ở Ý, trong một toà biệt thự hoàng gia nổi tiếng.

Khi Lâm Trĩ Thuỷ đến nơi, buổi tiệc đã bắt đầu.

Tấm kính trong suốt bao quanh đại sảnh xa hoa, đèn chùm pha lê khổng lồ treo chính giữa trần nhà, chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh được bày biện đầy hoa tươi, chân nến và các món ăn tinh xảo. Khách mời rất đông, ai cũng là nhân vật nổi tiếng, sang trọng, quần áo chỉnh tề, khí chất bất phàm.

Tuy nhiên, với Lâm Trĩ Thuỷ mà nói, tất cả đều là những gương mặt mới mẻ, xa lạ.

Cô im lặng ngồi xuống một cách kín đáo, lấy danh nghĩa người nhà họ Lâm tham dự nên cũng không gây chú ý gì.

Ngay sau đó, cô bắt đầu thưởng thức bữa tiệc, ánh mắt khẽ cụp xuống. Dưới ánh sáng đèn và ánh nến lấp lánh, hàng mi cô dài nổi bật, cả người trông vô cùng yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh ấy nhanh chóng bị phá vỡ.

Bữa tiệc lại đón thêm vài vị khách.

Khi hai cánh cửa mạ vàng được phục vụ đẩy ra, người bước vào *****ên là người đứng đầu nhà họ Tạ – Tạ Thầm Ngạn – cùng em trai song sinh Tạ Thầm Thời, và Hạ Nam Chi – đối tượng liên hôn với nhà họ Tạ.

Những người thừa kế sinh ra trong nhung lụa và quyền lực như vậy, đi đến đâu cũng là thượng khách. Chỗ ngồi của họ cách Lâm Trĩ Thuỷ một đoạn khá xa.

Lâm Trĩ Thuỷ chỉ biết có vô số ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía họ. Ngay lập tức, nhà họ Tạ trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

Tuy nhiên, Hạ Nam Chi – trong bộ váy dài màu sương khói kéo lê nền đất – vừa ngồi xuống duyên dáng, còn chưa kịp động đũa, đã nhìn xuyên qua bàn, nhẹ nhàng cất tiếng gọi cô: “Lâm Trĩ Thuỷ.”

Lâm Trĩ Thuỷ nghe thấy, khẽ ngẩng mi mắt lên, chớp mắt một cái đầy ngỡ ngàng.

Hạ Nam Chi không để ý đến ánh nhìn với đủ loại sắc thái quanh mình, chỉ nói với cô: “Ninh Thương Vũ cũng tới, cô đến trước anh ấy à?”

Ba chữ “Ninh Thương Vũ” khiến cảm xúc trong lòng Lâm Trĩ Thuỷ thoáng chấn động, nhưng cô cố gắng kiềm chế không để lộ điều gì, chỉ khẽ đáp: “Tôi từ khu cảng sang, không cùng đường với anh ấy.”

Hạ Nam Chi hiểu ra, gật đầu một cái, lại nói: “Ninh Thương Vũ không đi cùng thang máy với bọn tôi, chắc cũng sắp tới rồi.”

Có lẽ bị người quen giữ chân lại nên chưa vào ngay được.

Bị báo trước bất ngờ như vậy, nói không căng thẳng thì là nói dối. Lâm Trĩ Thuỷ vô thức ngồi thẳng lưng lên. Không khí trong phòng ngày càng nóng dần. Thế nhưng, thời gian trôi qua, người vẫn chưa xuất hiện.

Hay là… lại quay về rồi?

Lâm Trĩ Thuỷ không kìm được mà nhìn về phía Hạ Nam Chi. Cô ấy ngồi giữa hai anh em song sinh nhà họ Tạ với diện mạo cực kỳ giống nhau, nhưng hình như lại thân thiết với Tạ Thầm Thời hơn là với người chồng mới cưới – Tạ Thầm Ngạn. Hai người đang chụm đầu lại nói chuyện gì đó có vẻ rất thú vị.

Tạ Thầm Ngạn thì dường như chẳng bao giờ lên tiếng, nhưng khi thấy Hạ Nam Chi có vẻ khát nước, anh ta vẫn giữ phong thái tao nhã mà đưa cho cô một ly nước trái cây đúng lúc.

Hạ Nam Chi lười đưa tay, người nghiêng sang, từ tốn uống từng ngụm từ tay anh ta.

Uống xong, cô lại ngồi thẳng người về vị trí, tiếp tục cùng Tạ Thầm Thời bàn tán điều gì đó đầy bí mật.

Còn Tạ Thầm Ngạn thì thờ ơ dùng ngón tay gõ nhẹ lên thành ly pha lê. Ngay khoảnh khắc đó, đúng lúc Lâm Trĩ Thuỷ đang ngồi yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt mà đầu óc lại bắt đầu mông lung… thì ánh mắt đen sẫm sâu hút của anh ta đột ngột lướt qua.

Chỉ trong tích tắc, Lâm Trĩ Thuỷ cảm nhận rõ ràng luồng áp lực quen thuộc, mạnh mẽ như xuyên thẳng vào sống lưng mình.

Là Ninh Thương Vũ đến rồi.

Anh đến muộn, rất muộn. Vẫn trong bộ vest cao cấp màu đen tuyền làm từ lụa thượng hạng, bước vào buổi tiệc xa hoa rực rỡ ánh đèn. Không ít khách mời trong phòng đều đồng loạt ngoái nhìn, giống hệt như khi nhà họ Tạ xuất hiện.

Nhưng Lâm Trĩ Thuỷ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hàng mi dài cụp xuống, không nhìn anh, cũng không lên tiếng.

Chủ nhân bữa tiệc – Triệu Đình Bích – đích thân đến đón tiếp. Có lẽ cảm thấy vợ chồng nên ngồi cạnh nhau là điều tự nhiên, lại thêm quan hệ với Ninh Thương Vũ khá thân thiết, nên ông ta tự nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh Lâm Trĩ Thuỷ ra mời anh ngồi.

Hàng mi dài của Lâm Trĩ Thuỷ lại khẽ cụp thấp hơn, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Ninh Thương Vũ, cực kỳ rõ ràng, anh điềm nhiên chúc mừng Triệu Đình Bích vì đầu năm nay đã có lần “kết duyên” thứ ba.

Triệu Đình Bích bật cười, đáp: “Lần này là tình yêu thật đấy.”

Một lát sau, Ninh Thương Vũ ngồi xuống bên cạnh Lâm Trĩ Thủy.

Bữa tiệc đã đi được nửa chặng, Triệu Đình Bích và người vợ ba Nhâm Uyển Huỳnh tiếp đãi xong quan khách, liền vui vẻ kể lại quá trình yêu nhau với mọi người, bầu không khí náo nhiệt và ấm áp đến lạ thường, cũng vô tình khiến khoảng không bên này trở nên mơ hồ và khó xử.

Chính xác hơn, chỉ có một mình Lâm Trĩ Thủy chìm trong sự yên lặng đầy kỳ lạ ấy, bởi cách vài phút lại có người cầm ly tới bắt chuyện với Ninh Thương Vũ. Anh giữ nguyên phong thái cao ngạo lạnh lùng, từ biểu cảm đến giọng điệu đều ung dung bình thản, lịch thiệp trò chuyện xã giao.

Lâm Trĩ Thủy mím môi, không ăn thêm gì nữa. Những món ăn tinh tế mà phục vụ lần lượt mang lên đều bị cô âm thầm đẩy sang một bên.

Ánh mắt đen láy sâu thẳm của Ninh Thương Vũ thoáng dừng lại nơi cô một cách vô cùng tự nhiên, rồi anh không hề che giấu điều gì, trực tiếp bảo phục vụ đổi sang các món ăn theo phong vị khu cảng.

Lâm Trĩ Thủy hơi sững người, một lúc sau, gương mặt trắng gần như trong suốt mới khẽ nghiêng sang phía anh.

Đúng lúc ấy, Ninh Thương Vũ đang nghiêng người lắng nghe người khác nói chuyện, tầm nhìn hai người vô tình lệch hướng.

Lâm Trĩ Thủy lại cúi đầu, lần này các món ăn đưa lên rất hợp khẩu vị. Vừa nghe Ninh Thương Vũ ngồi tựa lưng vào ghế bàn luận chuyện làm ăn, cô vừa nhẹ nhàng thử qua từng món một cách nghiêm túc.

Hai anh em sinh đôi nhà họ Tạ phải rời tiệc sớm.

Hạ Nam Chi đi tới, ánh mắt cong cong như cười hỏi: “Lâm Trĩ Thủy, cô đi cùng Ninh Thương Vũ, hay đợi lát nữa mới đi?”

Rõ ràng đám bạn thân cốt cán này tối nay còn có chương trình tiếp theo, nơi này chỉ là điểm dừng *****ên. Mà dự định ban đầu của Lâm Trĩ Thủy là tìm một khách sạn ở Ý nghỉ vài ngày, coi như đi du lịch thư giãn.

Cô chưa kịp nghĩ ra, bỗng chốc hơi trầm mặc.

May mà Hạ Nam Chi vốn thân quen, thấy không lấy được câu trả lời, liền quay sang hỏi Ninh Thương Vũ: “Nếu anh chưa đi ngay, em đưa vợ anh đi trước được chứ?”

Ninh Thương Vũ liền đưa tay ra, bàn tay ấm áp khẽ ôm trọn lấy bờ vai trắng ngần của Lâm Trĩ Thủy, động tác vô cùng tự nhiên, giọng điềm đạm vang lên: “Cô ấy đi với tôi.”

Lâm Trĩ Thủy theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Cảm giác tiếp xúc da thịt đó khiến cô như bị thiêu đốt, từ làn da lan tới tận tim gan, cô khẽ nín thở. Đây là lần *****ên hai người chạm mắt nhau trong suốt buổi tiệc tối nay.

Ninh Thương Vũ cũng không rời mắt đi, ánh nhìn như khắc sâu trong đôi mắt trong veo của cô.

“Được thôi.” Hạ Nam Chi rời đi trước, không quên dặn: “Ôn Kiến Từ và Dung Già Lễ đều đang đợi, hai ngườiđừng tới muộn quá đấy.”

Không ai đáp lại câu đó.

Lâm Trĩ Thủy tưởng Ninh Thương Vũ chỉ tiện tay ôm nhẹ một cái, không ngờ anh lại chẳng hề rút tay lại, như thể đã quên mất mình đang làm gì.

So với sự ung dung thản nhiên của anh, Lâm Trĩ Thủy lại chỉ cố hết sức không để tâm đến sức nặng đè nén đang bao trùm, cô đành tập trung ánh mắt vào cây chân nến màu hồng trang trí ở giữa bàn.

Ngọn nến lay động trong gió đã cháy hơn nửa, rất nhiều khách mời cũng dần dần rời đi.

Cô thầm đoán trong lòng không rõ bao giờ Ninh Thương Vũ mới chịu rời khỏi đây, Triệu Đình Bích tiễn khách xong lại quay lại trò chuyện cùng anh về chiến lược phát triển kinh doanh trong tương lai.

Dần dần, bàn tay đang ôm vai cô dịch xuống eo, trở nên tùy ý và buông lơi.

Lâm Trĩ Thủy tối nay mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực, từ ngực kéo dài xuống vòng eo thon nhỏ đều được điểm xuyết bằng những đóa hoa màu tím nhạt, tôn lên vẻ dịu dàng thanh thoát của cô. Bởi hành động ấy, cô không tránh khỏi phải ngả dần về phía anh.

Xương bả vai của cô gần như dán sát vào lớp vải âu phục sắc nét của Ninh Thương Vũ. Thỉnh thoảng, bàn tay anh lại dọc theo eo cô mà dịch chuyển, vừa đủ nhẹ nhàng nhưng lại phủ kín…

Cuối cùng, Ninh Thương Vũ cùng vợ chồng Triệu Đình Bích rời khỏi sảnh tiệc, anh cởi áo khoác vest đen khoác lên vai cô, dẫn cô rời đi, bầu không khí giữa hai người bề ngoài có vẻ hoà hợp. Nhưng ngay khi bước ra khỏi cổng dinh thự hoàng gia, không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Lâm Trĩ Thủy nhìn thấy chiếc xe đỗ ven đường không phải của bảo vệ nhà họ Lâm, váy dài kéo lê, bước chân trong đôi giày cao gót cũng theo đó mà chậm lại. Cô đi chậm, bước chân dĩ nhiên không còn ăn khớp với người đàn ông bên cạnh.

Ninh Thương Vũ liếc mắt nhìn cô một cái.

Lâm Trĩ Thủy hiểu rõ, mối quan hệ hiện tại giữa cô và anh chẳng khác gì hai người xa lạ từng lên giường. Nếu cô thật sự theo anh đến bữa tiệc hội ngộ bạn bè thân thiết kia, chỉ càng làm bản thân thêm bối rối mà thôi.

Chi bằng không đi.

“Em muốn về khách sạn.” Giọng cô nhẹ như khói sương ban đêm.

Ninh Thương Vũ không nói gì, chỉ đưa tay mở cửa xe phía sau.

Có lẽ do anh có mặt, nên bảo vệ nhà họ Lâm mặc định hai người vẫn là vợ chồng, suốt quãng đường gần bốn mươi phút tới khách sạn đã đặt trước cũng không hề xuất hiện lại.

Hai tay Lâm Trĩ Thủy buông thõng bên người, ẩn dưới chiếc áo vest rộng lớn, vô thức vò nhẹ lớp lụa, làn da nơi khớp ngón tay trắng bệch.

Cô không nói gì, bị Ninh Thương Vũ áp đặt đưa lên tầng cao nhất – phòng tổng thống của khách sạn.

Thư ký, bảo vệ đi cùng đều dừng lại ngoài cửa. Bên trong phòng cực kỳ rộng rãi, ánh đèn sáng rực trên đầu càng khiến sự im lặng càng thêm rõ nét.

Lâm Trĩ Thủy vẫn cắn chặt răng, không nói một lời. Nhận thấy đã khuya, cô đoán Ninh Thương Vũ chắc sắp ra ngoài dự tiệc, liền chủ động cởi áo vest đặt lên tay vịn ghế sofa, sau đó đi vào phòng tắm chính.

Suốt quá trình ấy, cô không hề quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước khung cửa sổ sát đất phía xa.

Cô vào phòng tắm ngâm mình, nửa tiếng sau, quấn áo choàng tắm trắng bằng nhung của khách sạn bước ra. Mái tóc đen xõa tự nhiên càng làm gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thêm nổi bật.

Vừa bước tới mép giường, cô bất ngờ trông thấy Ninh Thương Vũ vẫn còn ở đây, không cách nào phớt lờ được.

Lâm Trĩ Thủy thoáng giật mình, khựng lại vài giây rồi bình tĩnh trở lại, mang dép lê vòng qua đuôi giường, chọn nằm bên kia, vừa ngồi xuống mép giường thì đèn đã tắt.

Bóng tối như lớp mực dày đặc phủ lên, im lặng đến nghẹt thở nơi ***** cô. Một lúc lâu sau, Ninh Thương Vũ mới rời khỏi giường, đi vào phòng tắm.

Lâm Trĩ Thủy không hiểu anh định làm gì, phản ứng có hơi chậm nhưng cũng đoán được vài phần.

Khi Ninh Thương Vũ vào tắm, Lâm Trĩ Thủy ngoan ngoãn nằm chiếm một nửa chiếc giường, duỗi người, lặng lẽ khép mi lại, giả vờ như đã chìm vào giấc ngủ.

Khoảng mười phút sau, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên từ phía phòng tắm. Ninh Thương Vũ bước ra, thân hình cao lớn rắn chắc chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông. Trong bóng tối mờ ảo, anh vươn tay lấy hộp bốn cái dự trữ trong ngăn *****ên của tủ đầu giường khách sạn.

Lâm Trĩ Thủy nghe thấy tiếng anh từ tốn xé lớp bao nhựa, rồi đeo vào, có lẽ hơi chật nên anh lại lạnh mặt tháo ra.

Cô nhắm mắt cảm nhận từng động tác của anh, vài giây sau, thân thể cao lớn và áp lực hơn cả bóng đêm kia dần bao trùm lên người cô.

Quá chật chội.

Đã rất lâu rồi không có thân mật, cơ thể trắng muốt mảnh mai của Lâm Trĩ Thủy bắt đầu phản kháng, cảm giác khó chịu đến cực độ khiến trán cô áp chặt vào gối, nơi đuôi mắt đã đỏ hoe bất thường.

Đôi mắt màu hổ phách của Ninh Thương Vũ sâu thẳm đáng sợ, giống ánh nhìn đầy nguy hiểm khi mãnh thú săn mồi, nhưng anh không thể thật sự khiến sinh mệnh yếu đuối nhỏ bé ấy chịu đựng mà tan vỡ trên chiếc giường xa lạ này.

Dù đã cố gắng, nhưng vẫn quá chật. Cô không nói lời nào, cũng không rơi giọt nước mắt nào, càng không phản kháng, nhưng sự phản kháng âm thầm toát ra từ tận tâm hồn ấy đã đủ khiến khát vọng kiểm soát trong anh hoàn toàn bùng nổ.

Ninh Thương Vũ cúi người định hôn cô, nhưng chưa kịp áp lại gần, đôi môi Lâm Trĩ Thủy đã mím chặt, cả gương mặt đỏ rực nóng bừng vùi sâu vào gối, khẽ co lại, né tránh nụ hôn ấy.

Cuối cùng, làn da cổ và hõm vai đang run rẩy kia bị anh in lại dấu vết nóng bỏng.

Chưa đầy mười phút.

Ninh Thương Vũ chỉ mới bắt đầu, liền dừng lại, gân xanh nổi lên, rút ra rồi lật người ngồi bên mép giường. Trong bóng tối, tiếng thở d.ốc đầy đau đớn của Lâm Trĩ Thủy dần bình ổn. Vài giây sau, anh đứng dậy quay vào phòng tắm.

Không đóng cửa.

Tiếng nước lạnh ào ào vang lên trong phòng tắm, dội mạnh lên từng đường nét cơ bắp rõ ràng đầy gợi cảm trên người Ninh Thương Vũ, chảy dọc theo sống lưng anh…

Còn lúc này, ngón tay Lâm Trĩ Thủy run rẩy nhẹ vì chuột rút, cô kéo lại chiếc áo choàng tắm đã trễ xuống tận vai, để mặc hương thơm đậm đà của gỗ tuyết tùng bao trùm lấy mình, tựa như sắp ngấm vào tận xương tủy.

Phải một lúc lâu sau, Ninh Thương Vũ mới bước ra ngoài, áo vest chỉnh tề, khí chất bức người.

Lâm Trĩ Thủy gần như đã thiếp đi, nhưng khi anh áp sát lại gần, khí thế mạnh mẽ ấy lập tức khiến cô tỉnh táo trở lại.

Trong bóng tối, anh đứng bên mép giường, lặng lẽ cúi người nhìn cô một lúc, rồi đưa tay, bàn tay dài và rắn rỏi thay cô kéo chăn đắp kín người.

Lâm Trĩ Thủy giả vờ ngủ rất say, đến cả lông mi cũng không động đậy.

Cô nghĩ anh sẽ rời đi. Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay anh đặt lên xương bả vai cô, cách lớp áo choàng tắm, rồi dừng lại một chút, không rút lại mà bất ngờ xoay người cô lại.

Lâm Trĩ Thủy sững sờ, mất vài giây mới nhận ra anh định làm gì.

Ninh Thương Vũ cúi xuống hôn cô, những ngón tay thon dài đầy sức mạnh giữ lấy sau gáy, hơi dùng lực nâng cô lên, dứt khoát và mãnh liệt chiếm lấy môi cô không chút chần chừ.

Dù vừa tắm qua nước lạnh, bản tính bá đạo trong anh vẫn không bị dập tắt, nụ hôn này anh nhất định phải có được.

Lâm Trĩ Thủy co người lại theo bản năng, bị hơi ấm ấy làm cho hoảng hốt, trong đầu sinh ra một ảo giác mơ hồ – như thể một phần con người Ninh Thương Vũ cũng đã tràn ngập trong cô…

Chỉ cần cô phối hợp, chỉ cần cô chịu buông lỏng bản thân, không tiếp tục im lặng như trước nữa.

Lâm Trĩ Thủy rất rõ, chỉ cần cô yếu mềm một chút, chỉ cần dịu giọng với anh, làm nũng một câu thôi, cô có thể dễ dàng giữ được người đàn ông này ở lại, mặc cho anh đã ăn mặc chỉnh tề như thể sắp rời đi.

Nhưng nếu làm vậy…

Cô sẽ vĩnh viễn không thể có được tình yêu của anh.

Tình cảm Ninh Thương Vũ dành cho cô sẽ mãi mãi giống như một nhà tư bản đầy tham vọng đi bóc lột món lợi ích mà mình khao khát chiếm hữu, chỉ là muốn có được, chứ không thực sự yêu thương.

Không thể giữ anh lại.

Hốc mắt Lâm Trĩ Thủy đỏ lên, nhưng những cảm xúc sắp tràn ra lại bị hai nốt ruồi son nhạt ở đuôi mắt phải ngăn lại. Trong bóng tối, cô vẫn không phản kháng, cũng không giãy giụa, cứ thế để mặc nụ hôn sâu đậm ấy kết thúc trong im lặng.

Ninh Thương Vũ rời đi, gương mặt không biểu cảm.

Anh không tham dự buổi tụ họp riêng của nhóm bạn thân, mà ngay trong đêm đã dẫn theo một đội thư ký tinh anh rời khỏi Ý.

Sau lần này, Lâm Trĩ Thủy và anh lại một lần nữa rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh không liên lạc.

Lịch trình của cô không thay đổi, tiếp tục ở lại Ý nghỉ dưỡng thêm hai ba ngày rồi mới quay về khu cảng. Cô không nói với mẹ hay bất kỳ ai về việc mình từng có một quãng thời gian ngắn ở riêng với Ninh Thương Vũ tại khách sạn.

Khoảng thời gian riêng tư đó, thực ra là điều mà cô từng mong đợi khi còn ở nhà.

Đặc biệt là những đêm nửa đêm tỉnh giấc, cô ôm chăn, nghĩ không biết lúc này Ninh Thương Vũ đang làm gì. Bao nhiêu lần mong đợi là bấy nhiêu lần hụt hẫng, thất vọng.

Giữa tháng Ba.

Lâm Hy Quang tranh thủ gọi video cho cô một lần, hỏi cô năm nay muốn được tặng gì.

Sinh nhật mười chín tuổi của Lâm Trĩ Thủy sắp đến. Thịnh Minh Anh không có ý định tổ chức tiệc sinh nhật, cũng chẳng có quà. Trong video, Lâm Hy Quang uể oải nói: “Anh rể em xuất thân giàu có, gia tộc có nhiều mỏ đá quý, hay là em tự đến Giang Nam chọn vài món mang về làm trang sức?”

Lâm Trĩ Thủy còn chưa kịp đáp lời.

Bên kia màn hình, dường như chị cô đang nói chuyện với ai đó, sau đó vang lên giọng mơ hồ: “Sở Thiên Thư, đến giờ này rồi mà anh vẫn chưa nhớ nổi tên con bé à?”

Lâm Trĩ Thủy thầm nghĩ, không biết lần này anh rể lại gọi nhầm cô là gì nữa.

Từ Lâm Từ Thủy đến Lâm Thanh Thủy… Sở Thiên Thư không biết đã đổi cho cô bao nhiêu cái tên. Theo lời Lâm Hy Quang, một người là kiểu lãnh đạm bẩm sinh, chưa bao giờ nhớ tên ai; người còn lại thì suốt ngày nghĩ ra mấy biệt danh kỳ quặc. Chi bằng cho hai người họ ngồi một bàn nói chuyện luôn thể.

Nghĩ một lúc.

Cô vẫn quyết định từ chối: “Anh rể mời là mời Lâm Từ Thủy, không phải Lâm Trĩ Thủy. Em cũng không có hứng đi chơi đâu.”

Ngày 21 tháng 3 đang dần đến gần, tâm trạng Lâm Trĩ Thủy cũng vì thế mà nặng nề hơn. A Ương tinh ý nhận ra vẻ mặt cô luôn u sầu, liền kín đáo nói với Thịnh Minh Anh.

Một tuần sau.

Thịnh Minh Anh đi công tác nước ngoài, đêm khuya trở về mang theo một món quà — một cuộn lụa ánh quang hiếm có, là loại vải cao cấp có thể dùng để may thành những bộ váy ngủ mùa hè mềm mại và đẹp mắt.

Trong phòng khách, Lâm Trĩ Thủy đã tắm xong, khoác trên người chiếc áo ngủ lụa dài tới mắt cá chân, hai tay ôm cuộn vải lật qua lật lại xem, đôi mắt trong veo như nước ánh lên niềm vui sau khi nhận quà.

Lúc ấy, Thịnh Minh Anh vừa uống xong trà hỏi cô: “Có muốn mẹ tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật không?”

Trước đây, nhà họ Lâm luôn giấu cô đi, mỗi năm chỉ tổ chức đơn giản trong nhà, có A Ương và vài người thân cận làm lễ tượng trưng mà thôi, chưa từng mở tiệc linh đình.

Lâm Trĩ Thủy ngẩng đầu nhìn mẹ, chậm rãi buông tấm vải quý trong lòng, từ trên thảm bò lại gần chiếc sofa nơi Thịnh Minh Anh đang ngồi, dang đôi tay trắng trẻo ôm chặt lấy mẹ.

Hành động ấy, mang theo cảm giác lệ thuộc giống như khi còn bé, lặng lẽ mà chân thành.

Vài giây sau, Thịnh Minh Anh nghe thấy cô thì thầm: “Không cần đâu mẹ ạ. Ngày 21 tháng 3 năm nay là sinh nhật cuối cùng con được ở nhà, con muốn mọi người ở bên con.”

Nghe thì bình thường, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì câu này lại đầy ẩn ý.

Là lần cuối cùng?

Tim Lâm Trĩ Thủy đau nhói, cô vẫn áp gương mặt mềm mại vào bờ vai mẹ, cố kìm nén cảm xúc mà nói tiếp: “Ngày sinh nhật là một ranh giới tâm lý của con… Nếu anh ấy vẫn không chịu nói yêu con, chứng tỏ con đã thua ván cờ này rồi.”

Cuộc chiến giằng co suốt nhiều tháng giữa hai vợ chồng.

Lâm Trĩ Thủy không thể đối đầu lại sự lạnh lùng kiên định của Ninh Thương Vũ. Anh tình nguyện duy trì mối quan hệ xa cách lạnh nhạt, cũng không chịu thừa nhận giữa họ tồn tại tình yêu.

Lợi ích lên trên hết, có quyền lực thì là vua.

Ninh Thương Vũ vốn đã định sẵn sẽ trở thành vị đế vương đứng trên đỉnh thế giới được dệt nên bằng vàng son quyền thế. Làm sao anh có thể vì cô mà cúi đầu.

Dưới hàng mi, Lâm Trĩ Thủy giấu đi nước mắt, tiếp tục thổ lộ với mẹ: “Thua rồi thì nên quay về bên anh ấy thôi… Có lẽ hành động như vậy trông sẽ rất mất mặt… Nhưng ai bảo con yêu anh ấy chứ.”

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ hay kết thúc cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi này.

Chưa từng.

Thịnh Minh Anh đưa tay v.uốt ve gương mặt ươn ướt của cô, khẽ thở dài: “Chị con thì tính khí mạnh mẽ, con lại quá đỗi thuần khiết, cả hai đều yêu ghét rõ ràng, như thế dễ chịu thiệt lắm.”

Lâm Trĩ Thủy không có bố bảo vệ, nếu có chuyện gì, nhà họ Lâm cũng chẳng đòi được công bằng.

Thịnh Minh Anh nhất thời xúc động, thấy thương con gái, nhưng bà vốn là người có quyền lực, bản lĩnh, từ lâu đã rèn được trái tim mạnh mẽ và lý trí vững vàng.

Lâm Trĩ Thủy đã quyết định quay về nhà họ Ninh, Thịnh Minh Anh cũng không khuyên cô ở lại.

Tuy vậy, bà vẫn chiều theo mong muốn của con, vào đúng ngày sinh nhật, đặc biệt dành ra một khoảng thời gian trống trong lịch trình để ở nhà bên cạnh cô.

Hôm đó, thời tiết ở khu cảng không tốt, ngoài cửa sổ kính sát đất, từng hạt mưa li ti bắt đầu rơi.

Lâm Trĩ Thủy đã điều chỉnh lại trạng thái của mình. Sáng sớm thức dậy, cô đứng trước cửa kính nhìn về phía cổng lớn rất lâu. Khi quay đầu lại, khóe môi còn vương nụ cười, cô nói: “Có lẽ là trong lòng con đang khóc, Bồ Tát cũng nghe thấy rồi.”

A Mạn ra hiệu: “Sinh nhật phải vui vẻ, không được khóc.”

Thịnh Minh Anh cũng đã xuống lầu, chuẩn bị đích thân vào bếp nấu cho cô một bát mì trường thọ, mang ý nghĩa sống lâu trăm tuổi. Hai bàn tay sơn màu rượu chát nổi bật, bà hờ hững xắn tay áo bước vào bếp.

Còn Lâm Trĩ Thủy thì ngồi yên tĩnh trong phòng khách mở từng món quà. Sở Thiên Thư từ Giang Nam gửi đến ba thùng quà bằng gỗ trầm hương lớn. Cô phải tốn chút công sức mới mở ra được, khoảnh khắc ấy, ánh sáng từ những viên đá quý rực rỡ tỏa ra chói lóa.

Bên trong còn có một tấm thiệp chúc mừng cổ điển, mực thơm vấn vương, nét chữ cứng cáp, uyển chuyển, thể hiện trình độ thư pháp cao siêu, chúc mừng cô tròn mười chín tuổi… Lần này, cuối cùng Sở Thiên Thư cũng viết đúng tên cô.

A Mạn nằm bò bên cạnh ngạc nhiên ra hiệu: “Ba thùng to liền!”

Lâm Trĩ Thủy nhìn chằm chằm vào những viên đá quý tự nhiên quá lâu đến hơi choáng váng, cô đưa tay làm động tác nhắc nhở A Mạn mau đậy nắp thùng lại. Đúng lúc ấy, điện thoại bàn trong phòng khách bất ngờ đổ chuông.

Là cuộc gọi từ Ứng Thi Hiền.

Rõ ràng cô ấy không gọi được cho Thịnh Minh Anh đang bận nấu mì trường thọ trong bếp, vì sốt ruột muốn liên lạc nên đã gọi vào máy bàn ở biệt thự cũ. Vừa bắt máy, giọng nói đã vội vàng: “Chủ tịch Thịnh đâu rồi ạ? Mau xem tin tức quốc tế đi…”

Thịnh Minh Anh bị âm thanh bên ngoài thu hút, vừa hay đang bật loa ngoài, bước ra ngoài với hàng lông mày sắc sảo khẽ nhíu lại: “Công ty xảy ra chuyện gì à?”

Ứng Thi Hiền trước nay luôn xử lý công việc rất điềm tĩnh và chín chắn, không nên mất bình tĩnh đến vậy.

Nhưng giây tiếp theo, cô ấy gần như lắp bắp nói: “Không phải công ty có chuyện… là cô chủ nhỏ…”

“Là em ạ?” Lâm Trĩ Thủy vẫn đang ngồi trên thảm, mái tóc dài đen óng xõa xuống vai, ngẩng khuôn mặt ngây thơ vô tội lên, giơ một ngón tay chỉ vào chính mình.

Cô vừa an toàn, mạnh khỏe bước qua tuổi mười chín, rất tốt mà.

“Là cô chủ nhỏ.” Ứng Thi Hiền trong điện thoại vô cùng lo lắng nói tiếp: “Hôm nay… tất cả trang đầu của các tờ báo tài chính lớn trên thế giới đều đang đưa tin về cùng một chuyện. Ninh Thương Vũ lấy danh nghĩa cá nhân dùng thủ đoạn tài chính mạnh mẽ thâu tóm hàng loạt cảng quan trọng trên bản đồ vận tải Thái Bình Dương, đặc biệt là cảng Châu Long – nơi mà anh ấy đã bỏ ra hơn trăm tỷ USD để giành lấy từ bàn đàm phán… Trong buổi lễ công bố hoàn tất quyền chuyển nhượng, toàn bộ đều được anh ấy chuyển nhượng lại cho cô chủ nhỏ.”

Hành động tỏ tình chấn động toàn thế giới này đồng nghĩa với việc:

Tài sản đứng tên Ninh Thương Vũ gần như trở về con số không, còn tài sản của Lâm Trĩ Thủy thì không thể ước lượng nổi.

Tác giả có lời muốn nói:

Đối với một kẻ đầy tham vọng chỉ biết đến lợi ích mà nói, đây chính là cách tỏ tình điên cuồng nhất.

Lâm Trĩ Thủy chỉ muốn nghe một câu nói.

Còn Ninh Thương Vũ lại dùng hành động để chứng minh.

Bình Luận (0)
Comment