Ngày Ngày Nhớ Mong - Kim Họa

Chương 8

Sau khi đến Tứ Thành, Lâm Trĩ Thủy không bị đưa trở lại nhà họ Lâm ở HongKong nữa.

Thái độ của Thịnh Minh Anh rõ ràng là mặc định cho phép cô và Ninh Thương Vũ phát triển tình cảm tiền hôn nhân. Tất nhiên, không tiện để hai người ở xa nhau lâu, huống chi Ninh Thương Vũ lại là người vô cùng bận rộn.

Mà Lâm Trĩ Thủy cũng không rảnh rỗi gì.

Cô sống ở Tứ Thành thì cần có chốn riêng của mình, đang mải chọn một căn nhà trong danh sách bất động sản đứng tên Ninh Thương Vũ. Thân mình cuộn trong chiếc ghế sofa da mềm mại, tay lướt trên màn hình chiếc máy tính bảng màu bạc đến suýt cháy máy, vậy mà vẫn chưa chọn được căn nào vừa ý.

Mỗi căn biệt thự xa hoa trong album ảnh đều được nhà họ Ninh đầu tư kỹ lưỡng theo tiêu chuẩn cao nhất dành riêng cho thân phận của cô. Quản gia thấy cô chẳng ưng ý căn nào, lập tức thay bằng một cuốn album mới tinh.

Lâm Trĩ Thủy dừng tay vài giây. Dù trong đầu đang chất đầy việc nghiêm túc, cô vẫn cần chút thời gian để nghỉ ngơi. Đôi mắt trong vắt khẽ chớp, ánh nhìn như làn nước nhẹ nhàng tản ra, lướt qua khóe mắt —

Rồi chậm rãi dừng lại nơi mặt hồ thơ mộng ngoài khung cửa kính sát đất.

Ngôi nhà Ninh Thương Vũ đang sống nằm trong khu thừa kế nổi tiếng nhất Tứ Thành, nghe nói nhiều gia tộc danh giá đều chọn nơi đây làm tổ ấm. Kiến trúc của căn nhà mang nét riêng biệt, được bao quanh bởi hệ thống kênh rạch tự nhiên uốn lượn, xen lẫn hàng bách tùng tán cao rợp bóng.

Từ nhỏ, Lâm Trĩ Thủy như lớn lên trong lồng kính, luôn khát khao được chạm vào thế giới bên ngoài. Bản năng trong cô bị cuốn hút mãnh liệt bởi những gì căng tràn sức sống.

Quản gia tinh ý lên tiếng: “Cô Lâm thích nơi ở riêng của cậu Ninh ạ?”

Mặc dù Ninh Thương Vũ bị chứng sạch sẽ nặng, khu vực riêng tư luôn là nơi cấm người ngoài bén mảng. Ngay cả các em trai trong gia đình cũng không được tự tiện ngủ lại. Nếu ai lỡ làm xáo trộn chốn không một hạt bụi này, ắt sẽ bị mắng ngay.

Nhưng cô Lâm là ai cơ chứ?

Là tương lai của nhà họ Ninh!

Là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận sẽ sớm dọn đến đây sinh sống.

Quản gia chu đáo, tự mình đứng ra lo liệu chuyện chọn nhà cho Lâm Trĩ Thủy, chủ động đề nghị: “Tôi có thể xin ý kiến cậu Ninh.”

Lâm Trĩ Thủy vẫn lặng lẽ nhìn những hàng bách tùng bên ngoài, như đang chìm trong suy nghĩ.

Một lúc sau.

Cô khẽ thở dài. Dù trong lòng rất muốn thừa dịp Ninh Thương Vũ không có nhà để chiếm lấy nơi mình thích, nhưng đây lại là chốn riêng của anh. Nếu cùng sống chung… chưa kết hôn mà đã ở chung một nhà thì tiếng tăm chắc chắn chẳng hay ho gì.

“Không… không cần xin ý kiến đâu ạ , chỉ là… mấy cái giường trong mấy căn nhà kia cháu không thích lắm.”

Lâm Trĩ Thủy lấy đại một lý do để từ chối sự nhiệt tình của quản gia, cầm lại máy tính bảng, tùy tiện chọn một căn: “Chọn cái này đi.”

Quản gia cảm nhận được tâm trạng của cô, nhưng sao có thể để phu nhân tương lai nhà họ Ninh phải chịu thiệt?

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định báo cáo lại với Ninh Thương Vũ. Ông ta bóng gió nói: “Hình như cô Lâm không hài lòng với chiếc giường trong mấy căn nhà…”

Lúc này trên chuyên cơ, tiếng trò chuyện chậm rãi của một đám đàn ông mặc vest chỉnh tề bỗng dưng im bặt, không ai còn nhắc đến thị trường cổ phiếu hay dự án tài chính nữa.

Câu nói đầy gợi mở từ cuộc gọi của quản gia rõ ràng còn hấp dẫn hơn nhiều.

Ánh mắt kín đáo lần lượt đổ dồn về phía nhân vật chính đang ngồi trên chiếc sofa da cao cấp.

Dạo gần đây Ninh Thương Vũ đang bận đàm phán mấy thương vụ thu mua tại Mỹ, lịch trình làm việc dày đặc đến mức chẳng có lấy thời gian nghỉ ngơi. Trên người vẫn mặc đồ chỉnh tề, kính gọng đen viền vàng không rời mắt khỏi tập tài liệu.

Trong ba giây tĩnh lặng này.

Ninh Trác Vũ ngồi bên cạnh khẽ liếc mắt trao đổi ánh nhìn với Ninh Từ Vũ – người xuất thân từ chi của gia tộc.

Hai anh em này nổi tiếng trong dòng họ là tổ hợp khuấy động sóng gió, chỉ cần chuyện gì xảy ra trong thế hệ “Vũ” thì đa phần đều có Ninh Trác Vũ khơi mào trước, rồi đến Ninh Từ Vũ thêm dầu vào lửa.

Tuy nhiên, dù điên cuồng phá phách đến đâu, Ninh Trác Vũ cũng luôn cam tâm thần phục trước chế độ “quân chủ” của Ninh Thương Vũ. Nói trắng ra, chính là một “fan cuồng sự nghiệp” đích thực.

Giờ nghe được chuyện liên quan đến Lâm Trĩ Thủy ở Tứ Thành.

Chẳng khác nào một lát đời sống riêng tư đầy hương sắc bất ngờ chen vào giữa lịch trình làm việc kín mít của Ninh Thương Vũ.

Trong mắt Ninh Trác Vũ hiện rõ ý: “Chậc, con gái út nhà họ Lâm quả là không tầm thường.”

Còn trong mắt Ninh Từ Vũ thì ghi rõ mấy chữ: Cô ta tuyệt đối không đơn giản — “Từ khi anh cả tiếp quản gia nghiệp, bao nhiêu tiểu thư môn đăng hộ đối xinh đẹp chưa chồng đều lăm le tìm cơ hội, vậy mà cô út nhà họ Lâm chưa chính thức bước chân vào cửa, cũng chẳng thể đường đường chính chính lấy danh phận ‘phu nhân nhà họ Ninh’ để kiểm soát, bèn lấy cớ kén giường để khéo léo khẳng định vị trí của mình.”

Dù gì người trong nhà đều biết rõ: Ninh Thương Vũ tuy có d.ục v.ọng cao, nhưng nhiều năm nay vẫn mang theo bên mình một loại thuốc tiêm bí mật do chính gia tộc điều chế riêng, chỉ bởi anh theo đuổi quyền lực tuyệt đối, ngoài đời thì cực kỳ tiết chế bản thân.

Ngay lúc Ninh Trác Vũ định lên tiếng trêu chọc.

Thì Ninh Thương Vũ, sau khi trầm ngâm vài giây, đã hiểu được nhu cầu kén chọn giường ngủ của Lâm Trĩ Thủy ở một thành phố xa lạ.

Không né tránh ánh mắt của mọi người, anh chậm rãi ra lệnh cho Lê Cận – người đang đứng bên với phong thái điềm tĩnh, đợi lệnh: “Đem cái giường trên đỉnh núi Thái Bình cho cô ấy.”

Chiếc giường ở đỉnh núi Thái Bình được thiết kế riêng theo thói quen ngủ, thể trạng và nhu cầu thư giãn cơ bắp của Ninh Thương Vũ. Dù anh rất hiếm khi lui tới khu cảng, cho đến nay cũng chưa từng có ai đủ tư cách được nằm lên đó.

Xem kìa, chỉ vì em “làm nũng” một chút mà ngay cả chiếc giường cũng bị mang đi chia sẻ!

Ninh Trác Vũ lúc này chẳng khác nào một con sư tử nuôi trong nhà nhưng lại vô cùng cáu kỉnh, không nhịn được phát ra chút “tạp âm”, ánh mắt như muốn nhấn mạnh hai chữ “họa thuỷ”, độ đậm nét ấy tăng lên gấp cả trăm lần.

Lâm Trĩ Thủy bỗng dưng bị gán cho cái danh “họa thuỷ” mà chẳng hiểu tại sao, chỉ vì hôm trước lỡ nhìn kỹ thêm vài lần vào… chiếc giường nhung đen rộng đủ cho hơn bốn người nằm ở đỉnh núi Thái Bình.

Ngay ngày hôm sau, chiếc giường đó liền được Ninh Thương Vũ dặn thư ký vận chuyển bằng đường hàng không đến căn nhà mới mà cô vừa chọn.

Căn nhà mới là một biệt thự độc lập có vườn, được trang bị ba lớp an ninh thông minh cùng một đội ngũ quản gia và người giúp việc. Ba tầng nhà rộng rãi, nội thất đa phần sử dụng đồ sứ và tranh cổ điển mua từ các phiên đấu giá. Ánh sáng trong nhà tuyệt đẹp, vào những buổi sáng có nắng, từng tia nắng nhạt như ánh vây cá màu vàng nhẹ lướt qua mặt sàn gỗ.

Lâm Trĩ Thủy không để thư ký đi cùng mà tự mình bước lên tầng bằng cầu thang xoắn.

Cánh cửa đôi cao sát trần đang mở rộng.

Chỗ đặt chiếc giường mới đã bị chiếc giường nhung đen kia chiếm trọn một cách bá đạo.

Cái khí chất ấy, thật sự có vài phần giống như chính con người Ninh Thương Vũ.

Lâm Trĩ Thủy thong thả bước tới, cúi mắt ngắm nghía vài giây, như thể phát hiện ra một trò chơi mới. Cô đưa một ngón tay ra khẽ chạm lên bề mặt nhung.

Chất liệu nhung mềm mượt đến mức khiến cô không kìm được mà nhớ đến những đốt ngón tay cứng cáp nhưng lại mềm mại của Ninh Thương Vũ.

Ngay giây tiếp theo, ngón tay cô ấn nhẹ xuống, thấy vết lõm nhỏ hằn trên mặt nhung, lúc này cô mới như bừng tỉnh, chẳng trách Ninh Thương Vũ hôm đó dạy kiến thức s.inh lý cho cô quá sâu sắc, trong khi bản thân cô lại có khả năng học hỏi và mô phỏng không thua kém ai…

Hàng mi cong của Lâm Trĩ Thủy khẽ rung lên, rồi bất chợt cô nghĩ:

Một mình… thì ngủ kiểu gì trên cái giường to thế này?

Bình thường cô ngủ rất ngoan, cũng không phải kiểu xoay trở nhiều.

Tự dưng tặng giường lớn thế này làm gì…

Chẳng lẽ Ninh Thương Vũ còn có ẩn ý gì khác?

Không thể nào.

Lâm Trĩ Thủy tự nhủ, dù chưa hiểu nhiều về anh, nhưng cô có cảm giác anh không phải kiểu người gửi giường để ngụ ý gì đó.

Nhưng mà, đã chuyển đến đây ở, giường cũng đặt sẵn rồi.

Không ngủ thì phí quá.

Lâm Trĩ Thủy quyết định nằm thử, giống như vừa tìm thấy điều thú vị thứ hai, cô dùng thân hình mảnh mai của mình đo thử độ rộng chiếc giường.

Nắng chiều xuyên qua lớp rèm voan dài chạm đất, tựa như một lớp phấn kim rắc nhẹ, yên lặng rơi xuống sau gáy cô. Sau khi đo xong, cô nghiêng đầu đặt lên chiếc gối mềm, mái tóc đen xõa xuống, để lộ làn da trắng nõn mảnh mai nơi cần cổ sau gáy.

Không hay biết, cô ngủ thiếp đi lúc nào.

Tận đến khi đêm đã khuya, cô mới bị đánh thức bởi tin nhắn từ Lâm Hi Quang – người cuối cùng cũng nhớ ra phải trả lời cô giữa bộn bề công việc.

Lâm Trĩ Thủy chỉ nằm chiếm đúng một góc tư chiếc giường, nghiêng người yên lặng như búp bê sứ. Khi điện thoại rung lên báo tin nhắn, cô hơi nhúc nhích, chậm rãi mở mắt.

Mất một lúc cô mới lờ mờ nhận ra, rồi đưa tay mò điện thoại từ dưới gối ra xem.

Màn hình vẫn hiện cuộc trò chuyện với Lâm Hi Quang, dừng lại ở tin nhắn trước đó của cô: [Chị nên cẩn thận người này.]

Giờ thì có thêm dòng hồi âm: [Em mới là người phải cẩn thận đấy.]

Lâm Trĩ Thủy: [?]

Lâm Hi Quang: [Chị hỏi thật đấy em gái, em tính toán kiểu gì mà suy ra được cái anh trai Mỹ gốc Hoa mặt đẹp nhưng đầu óc mê muội kia muốn theo đuổi chị? Dựa vào cái mặt sạch bong như nước suối của em à?]

Lâm Trĩ Thủy gõ từng chữ một: [Ừm, dựa vào mặt em.]

Nhà họ Lâm toàn sinh con đẹp. Dù Lâm Hi Quang giống mẹ hơn, nhưng đường nét giữa hai chị em vẫn có điểm tương đồng. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy Lâm Trĩ Thủy chỉ có đôi mắt sáng màu hơn, biểu cảm lại mang nét dịu dàng khiến người ta muốn bảo vệ, khác với khí chất quyến rũ trời sinh của người chị.

Lâm Trĩ Thủy từ nhỏ được bao bọc kỹ lưỡng, trong chuyện nam nữ vẫn như tờ giấy trắng, nên chẳng bao giờ nghĩ vấn đề lại nằm ở mình.

Hai phút sau, Lâm Hi Quang gửi đến một đoạn ghi âm, trong giọng cười nhẹ vang lên: “Mười tám năm qua… những người tỏ tình với em mà chị thay em từ chối không đến một ngàn thì cũng phải cả trăm. Thiện Thiện à, bây giờ em đã lớn rồi, mà lớn thì đồng nghĩa với việc phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Lần này, em tự mình từ chối đi nhé.”

“Có đến một trăm người sao?”

Lâm Trĩ Thủy nghĩ rằng, trước khi trưởng thành, số người cô từng tiếp xúc có lẽ còn chưa đến con số đó.

Ánh mắt cô chầm chậm quay trở lại dòng cuối cùng trên màn hình—bắt cô tự mình từ chối Thẩm Lâm Sơ, người vừa bị Lâm Hi Quang đích thân dán mác “sắc mê tâm khiếu”.

Giữa đêm canh ba, lại đi bàn chuyện này.

Khác gì gặp ác mộng đâu?

Ngón tay Lâm Trĩ Thủy lỡ trượt một cái, vừa khéo lướt đến khung chat của Ninh Thương Vũ.

Vì quá nhanh nên cô còn vô tình gửi cả một dấu chấm.

Muốn thu hồi lại thì hình như đã muộn mất rồi.

Lúc này Lâm Hi Quang, người luôn bận trăm công nghìn việc, lại đang online.

Và Ninh Thương Vũ, giữa lịch trình kín mít, cũng đang online.

Ninh Thương Vũ: [?]

Dù sao cũng đã làm phiền người ta rồi, thôi thì làm phiền thêm một phút nữa cũng chẳng sao.

Giờ phút này, Lâm Trĩ Thủy trông như búp bê thủy tinh thu nhỏ trong hộp nhạc. Một dấu chấm hỏi từ anh gửi tới, chẳng khác nào khởi động chiếc lò xo, ngón tay cô như có ý thức riêng, gõ ra dòng chữ: “Ninh Thương Vũ, giường anh to quá… Em vừa gặp ác mộng!”

Phải mất vài giây bên kia mới có hồi âm:[Lâm tiểu thư, em muốn làm thế nào đây?]

Lâm Trĩ Thủy không ngờ anh lại nhẹ nhàng đẩy vấn đề trở lại cho cô như thế. Cô khẽ mím môi, rồi từ tốn gõ thêm một dòng: [Ở nhà, A Cầm với mấy người khác thường thay phiên ngủ cùng em.]

Từ khi đến Tứ Thành…

Cô quên không mang theo hồi môn trước hôn nhân của mình, ba bà tiên đỡ đầu.

Lần này gửi tin đi, lại như ném đá xuống biển.

Lâm Trĩ Thủy mở mắt chờ đợi một lúc lâu, trong lòng nghĩ có lẽ Ninh Thương Vũ lại bận “trăm công nghìn việc” rồi.

Cô khẽ thở dài, giả vờ mình cũng đang rất bận—bận nằm trên chiếc giường siêu to này tiếp tục ngủ. Ngón tay kéo chăn lên đến tận mặt, che đi phần mũi xinh xắn bên dưới.

Mi mắt vừa khép lại chưa đầy một phút, chiếc chăn đã khẽ khàng trượt xuống.

Lâm Trĩ Thủy chợt tỉnh, vội bật dậy.

Chỉ một giây sau.

Ánh nhìn của cô lập tức dừng lại nơi thân hình cao lớn của Ninh Thương Vũ như thể anh vừa xuất hiện từ hư không. Có lẽ khi trả lời tin nhắn, anh đã bước vào tòa nhà này rồi. Trong ánh sáng ấm áp của chiếc đèn bàn, bộ vest cao cấp tối màu của anh như được viền bằng ánh vàng dịu, trông như vị thần vừa xé toạc màn đêm mà tới.

Mà vị thần này, giờ đang cúi người, dựa gần mép giường, khẽ bật cười một tiếng: “Thì ra Lâm tiểu thư không phải kén giường… mà là kén người để ngủ cùng.”

Lâm Trĩ Thủy nhất thời không biết phản bác thế nào.

Đôi mắt cô trong veo, vẫn chưa rời khỏi bóng dáng anh. Có lẽ do đêm đã khuya, cảnh này chẳng khác nào một khởi đầu cho những đoạn phim lãng mạn nồng nhiệt trong tưởng tượng…

Ngón tay thon dài của Ninh Thương Vũ hờ hững nâng cằm cô lên, làn da mịn màng ẩn dưới cảm giác mát lạnh. Lâm Trĩ Thủy vẫn ngồi yên, không né tránh, để mặc anh cúi xuống, đôi môi anh khẽ chạm vào làn da ấy. Hơi thở nóng rực của anh phả ra, chậm rãi, nhẹ nhàng cọ đến khóe môi cô.

Đây là… dấu hiệu của một lần thân mật trước hôn nhân ư?

Đôi mắt Lâm Trĩ Thủy dần mở to, phản chiếu khuôn mặt điển trai của anh. Đầu ngón tay cô siết lấy ga trải giường nhung đen, khẽ run lên, trắng như ngà.

Khi môi anh khẽ tách môi cô ra, từ dịu dàng chuyển sang mạnh mẽ, chiếm lấy khoang miệng ấm áp của cô, chỉ một nụ hôn thử thôi đã khiến Lâm Trĩ Thủy không tự chủ được mà nuốt khan, phản xạ theo bản năng muốn đẩy anh ra.

Lần này là tư thế cô ngồi anh đứng nên đối diện nhau rõ ràng.

Trong ánh đèn mờ, bàn tay run rẩy của cô bất ngờ chạm vào một phần lạ lẫm nơi hạ thân anh, nó vững chắc và sống động hơn bất cứ thứ gì cô từng chạm vào trước đó.

Bất giác dừng lại.

Từng giây trôi qua.

Ngón tay Lâm Trĩ Thủy vẫn chưa rút lại.

Đôi mắt sâu thẳm của Ninh Thương Vũ cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Bình Luận (0)
Comment